Mặt Bạch Cẩm Sương đỏ lên, cô mạnh miệng nói: “Ai chỉnh đốn ai còn chưa biết đâu!” Mặc Tu Nhân bật cười, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô rồi đưa tay lên xoa đầu Bạch Cẩm Sương, đi về phía giường. Bạch Cẩm Sương liền đưa tay ra xoa chỗ vừa bị Mặc Tu Nhân đụng vào, trong lòng than thở, người này sao lại thích xoa đầu cô như vậy chứ! Đúng tám giờ, vũ hội du thuyền chính thức bắt đầu, du thuyền đang tiến vào biển cả mênh mông phía trước. Nghe tiếng biển vù vù bên tai, những vị khách trong trang phục dạ hội lần lượt tiến vào bàn. Thẩm Đinh Nhiên mặc một bộ váy dạ hội màu trắng, mang theo những món trang sức mà Sở Hạnh Từ tặng cho cô ấy, đứng cùng với Sở Hạnh Từ, tươi cười chào đón khách. Hứa Phồn Tinh đang đứng bên cạnh Thẩm Đinh Nhiên, ánh mắt đảo qua những vị khách ở đây, nhưng mãi mà không thấy người mình muốn gặp. Sảnh lớn của vũ hội chiếm hai phần ba du thuyền, vô cùng rộng rãi, một phần ba còn lại được xây dựng thành một quán bar nhỏ, nếu ai mệt có thể đến đó giải trí. Khách khứa dần dần đến, mọi người tụ tập với nhau thành từng tốp ba bốn người, trò chuyện bên cạnh những ly rượu vang đỏ và rượu sâm panh. Vào lúc này...Có một tiếng động lớn phát ra ở lối vào sảnh chính của vũ hội, tất cả mọi người đều chú ý tới đó. Khi nhìn thấy hai người bước vào vũ hội, tất cả đều phát ra những lời nhận xét như thế này, đúng là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, thật xứng đôi vừa lứa, còn gì bằng! Bạch Cẩm Sương mặc một chiếc váy dạ hội trễ một bên vai, màu đỏ rực lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô càng thêm lộng lẫy và thu hút ánh nhìn, trong nháy mắt, chỉ cần nhìn lướt qua, vẻ đẹp của cô như thể đã khắc sâu vào tâm trí của người khác. Làn da của Bạch Cẩm Sương vốn dĩ trắng nõn, mềm mại và mịn màng, bây giờ còn được màu đỏ rực lửa này làm nổi bật thêm, càng trở nên trắng hơn. Mà Mặc Tu Nhân đi bên cạnh cô, trong bộ lễ phục màu đen được thiết kế riêng, làm cho anh càng ngày càng cao, dáng người cao thẳng trở nên mảnh mai hơn, mái tóc đen dày càng làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm hấp dẫn, đôi mắt đen nhìn xung quanh, trông dữ tợn và mạnh mẽ, làm mọi người có chút run sợ. Mọi người đều bị thu hút bởi Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương thấy Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ, dùng tay chọc Mặc Tu Nhân một cái, ý bảo anh nhìn về phía bên kia: “Tổng giám đốc Sở và cô Thẩm, bọn họ đứng ở bên đó, chắc đang đón tiếp khách khứa, chúng ta qua đó chào hỏi đi Vừa rồi Bạch Cẩm Sương dùng tay chọc vào eo Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, vui vẻ, anh cũng nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên. Nhưng Hứa Phồn Tinh đứng ở bên cạnh Thẩm Đinh Nhiên, đột nhiên mắt mở to, vội vàng ôm lấy cánh tay Thẩm Đinh Nhiên. Thẩm Đinh Nhiên nhíu mày, quay lại nhìn cô ấy: "Sao vậy?” Hứa Phồn Tinh đỏ mặt tía tai: “Vừa rồi...vừa rồi không phải là tổng giám đốc Mặc đang nhìn em sao... Thẩm Đinh Nhiên nghe vậy, cô liền nhìn về phía Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, nhỏ giọng giải thích với Hứa Phồn Tinh: “Chắc chắn là anh ấy đang nhìn chị với anh Sở!” Hứa Phồn Tinh tỏ vẻ không tin: "Không thể nào, vừa rồi anh ấy cười với em, em có thể thấy anh ấy... “Anh ấy chắc chắn rất thích em, đôi mắt anh ấy nhìn em âu yếm và dịu dàng... Chẳng qua những lời này Hứa Phồn Tinh vẫn không dám nói trước mặt Thẩm Đinh Nhiên, cô ấy ngây người nhìn người đàn ông đang đi về phía này, cảm thấy tim đập rất nhanh, như sắp nổ tung. Thẩm Đinh Nhiên nhíu mày, cũng không thèm để ý tới cô ấy nữa, cùng Sở Hạnh Từ tiến lên một bước, cười nói với Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân. Hứa Phồn Tinh nhìn Mặc Tu Nhân không chớp mắt, chìm đắm trong trí tưởng tượng của mình. Mặc Tu Nhân nhìn xung quanh, tình cờ chạm vào ảnh mắt của Hứa Phồn Tinh, ngay sau đó, anh quay mặt đi, tiếp tục nói chuyện với Sở Hạnh Từ, Kết quả là tay Hứa Phồn Tinh nằm lấy vạt váy dạ hội, reo lên sung sướng, anh ấy nhìn cô, vừa rồi anh ấy nhìn cô, chắc anh ấy xấu hổ lắm nên mới không dám chủ động tiến lên chào hỏi cô, nhưng mà... Ánh mắt vẫn không tự chủ được, nhìn về phía cô ấy. Mặc Tu Nhân không biết có một người phụ nữ bị bệnh thần kinh đang suy nghĩ về mình, anh nói chuyện với Sở Hạnh Từ vài câu, sau đó đưa Bạch Cẩm Sương tới sảnh lớn của buổi tiệc. Hai người đi được vài bước, Bạch Cẩm Sương nói: “Hình như vừa rồi cô gái tên Hứa Phồn Tinh cứ nhìn chằm chằm anh!” Mặc Tu Nhân nghe cô nói, anh thì thầm trả lời: “Anh cảm giác đầu óc cô ấy không được bình thường, nhìn anh đến mức xém chảy nước miếng, còn cười như một đứa trẻ ngốc nghếch vậy, anh chưa từng gặp thiên kim tiểu thư danh giá nào mà lại như vậy!” Bạch Cẩm Sương buồn cười: “Anh cũng độc miệng quá đi, không chừng là do cô ấy say đắm vẻ đẹp trai của anh, say đắm đến mức không thể rời mắt!” Mặc Tu Nhân cười lớn: “Có phải vậy không? Vậy cô ấy không nên si mê anh nữa, ánh mắt cô ấy nhìn anh làm anh cảm giác mình giống như một con gà quay! Làm anh vô cùng chán ghét!” Bạch Cẩm Sương thật sự không nhịn được cười, quay đầu gục trên vai Mặc Tu Nhân che giấu điệu cười của mình: “Anh muốn em cười chết luôn sao?” Mặc Tu Nhân hừ một tiếng: “Anh muốn cho người khác nhìn thấy em và anh vui vẻ nói cười như thế nào, thân mật đến mức nào!” Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu, nhìn anh khó hiểu, sau đó lại nghe Mặc Tu Nhân bức xúc nói: “Nhìn thấy những người đàn ông đang nhìn em không, anh muốn móc mắt họ ra!” Anh đúng thật là quá tàn bạo! Còn một câu nữa mà Mặc Tu Nhân không nói ra, anh còn muốn giấu Bạch Cẩm Sương đi, chỉ anh mới có thể nhìn thấy cô mà thôi. Đúng tám giờ mười phút, vũ hội chính thức bắt đầu Thẩm Đinh Nhiên mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, với tư cách là người chủ trì vũ hội, đã chủ động mời Sở Hạnh Từ cùng nhảy điệu mở màn vào tối nay. Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đang ngồi bên cửa sổ của sảnh lớn vũ hội, họ có thể nhìn thấy rõ cảnh biển vào ban đêm, sâu thẳm và huyền bí. Mặc Tu Nhân nhìn mọi người đang dần tiến vào sân nhảy, đột nhiên anh nói thầm vào tai Bạch Cẩm Sương: “Bảo bối, hình như chưa bao giờ anh thấy em khiêu vũ!” Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Đừng nói lớn, cẩn thận bị người ta nghe thấy!” Mặc Tu Nhân nhướn mày: “Anh không sợ!” Bạch Cẩm Sương: “... Nhưng em sợ, em ngại lắm, da mặt em không dày như anh!” Không ngờ anh chỉ mới gọi một câu bảo bối, liền bị cô coi là một người có da mặt dày! Nhưng mà vợ anh nói gì cũng đúng! Mắt anh sáng lên, anh nói: “Vậy khi nào chúng ta cùng nhau khiêu vũ?” Bản thân anh ấy không thích khiêu vũ lắm, nhưng anh ấy lại có hứng thú khi khiêu vũ với Bạch Cẩm Sương. Tất nhiên, sẽ rất tuyệt nếu chỉ có một mình cô và anh cùng nhau khiêu vũ ở đây! Chỉ là, ở chỗ này, trong đêm nay, ước nguyện của anh khó mà trở thành hiện thực! Bạch Cẩm Sương liếc nhìn anh, cắn môi: “Em không biết nhảy!” Mặc Tu Nhân bất ngờ: “... Anh không tin!” Ở trong lòng anh, Bạch Cẩm Sương chính là một cô vợ toàn năng, không gì là không thể làm được. Bạch Cẩm Sương mỉm cười: “Tin hay không thì tùy anh!” Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn phân biệt lời nói của cô là thật hay giả. Trên sàn nhảy, Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ cùng nhau khiêu vũ, Thẩm Đinh Nhiên rất duyên dáng, còn quý ông Sở Hạnh Từ thì dịu dàng, hoàn toàn không lạnh nhạt như ngày thường, hai người họ khiêu vũ, mang đến cho người ta cảm giác như nước suối chảy róc rách. Những đám mây trắng bay phấp phới, gợi cho người ta cảm giác thanh tao, thướt tha. Đúng lúc này, Bạch Cẩm Sương đột nhiên nhìn thấy một bóng người mặc váy dạ hội màu đen bước tới. Bạch Cẩm Sương liếc nhìn, đây không phải là người vừa rồi đã nhìn Mặc Tu Nhân như một con gà quay sao. Mắt Bạch Cẩm Sương sáng lên, nụ cười trên mặt bỗng vụt tắt Cô đưa tay ra, đập lên người Mặc Tu Nhân: “Chuẩn bị có người sẽ khiêu vũ với anh!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]