Lời nói của Vân Yến có vẻ dịu dàng, trên màn hình, Bạch Cẩm Sương đều có thể cảm giác được sự bối rối và bất lực của cô ấy. Bạch Cẩm Sương giật mình nhìn, nói thật, để cho Vân Yến đi một mình, cô thật sự có chút lo lắng. Đến lúc đó, hẹn gặp mặt ở nơi công cộng, cô sẽ đưa cô ấy đi, thông cảm cho cô ấy và cũng không dám có suy nghĩ khác. [Bạch Cẩm Sương: Được, nếu như anh ta đồng ý gặp mặt, vậy chứng minh anh ta hẳn là không có lừa gạt cậu, có vài phần trách nhiệm, nhưng mà, cũng không loại trừ khả năng anh ta là người xấu, đến lúc đó, tớ sẽ ở cạnh cậu!] [Vân Yến: Cảm ơn Cẩm Sương, anh ta hẳn không phải người xấu! Tôi sẽ hỏi anh ta ngay bây giờ! Tuy Vân Yến thật sự sắp bị Thịnh Thế Phồn Hoa tra tấn đến phát điện, nhưng trải qua khoảng thời gian kết thân trên mạng này, cô ấy cảm thấy, đối phương hẳn là một người không tồi. Lúc ấy, cô ấy đã từ chối lời tỏ tình của Thịnh Thế Phồn Hoa, một phần lớn nguyên nhân là do trên mạng không đáng tin cậy. Thế nhưng, khi Thịnh Thế Phồn Hoa thật sự không để ý đến cô ấy, cô ấy lại cảm thấy trống trải như mất đi một thứ quan trọng, quả thực muốn tra tấn người ta điên cuồng. Cô ấy thật sự can đảm mới lấy dũng khí, đến nhờ Bạch Cẩm Sương giúp đỡ! [Vân Quyển Vân Thư: Thịnh Thế, gần đây anh có bận không? Dạo gần đây không thấy anh chơi trò chơi trực tuyến?] [Thịnh Thế Phồn Hoa: Cô còn muốn chơi trò chơi với tôi sao?] [Vân Quyển Vân Thư: Tại sao lại không?] [Thịnh Thế Phồn Hoa: Xem ra cô thật sự không thích tôi, từ chối tôi, còn muốn tôi chơi trò chơi với cô như một người bạn bình thường và coi như không có chuyện gì, chẳng lẽ trái tim cô được làm bằng sắt sao? Cô thật sự không quan tâm đến tổn thương của tôi sao? Tôi tưởng ít nhất cô cũng có tình cảm với tôi.] [Vân Quyển Vân Thư: Thịnh Thế, anh thật sự thích tôi sao?] [Thịnh Thế Phồn Hoa: Không thích tôi sẽ không tỏ tình với cô!] [Vân Quyển Vân Thư: Được, tôi tin tưởng anh một lần, nếu anh thật sự thích tôi, vậy thì chúng ta, gặp mặt một lần ở ngoài đời thực đi!] Lúc Vân Yến gửi tin nhắn, trong lòng vẫn có chút tự trách, dù sao, biểu hiện của Thịnh Thế Phồn Hoa đối với cô, rõ ràng là rất thích, không giống như là kẻ lừa đảo. Thế nhưng, sau khi tin nhắn của cô ấy gửi đi, đối phương đột nhiên không còn trả lời nữa. Một phút, hai phút... Trong lòng Vân Yến hoàn toàn thất vọng, cô ấy thậm chỉ còn không có mặt mũi đi nói với Bạch Cẩm Sương, cô ấy cho rằng người kia không tồi, nhưng khi cô ấy đưa ra yêu cầu gặp mặt, lập tức biến mất, cô ấy thật sự cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn bã. Bên kia, Sở Tuấn Thịnh vừa nhìn thấy Vân Yến yêu cầu gặp mặt, nhất thời có chút hoảng hốt, anh ta lập tức gửi tin nhắn tìm Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân nhờ giúp đỡ. Nếu nói đồng ý gặp nhau...thân phận của anh ta sẽ bị lộ, nếu nói không gặp thì sợ rằng Vân Yến ở trên mạng sẽ vô cùng thất vọng về anh ta, như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không có cơ hội theo đuổi cô ấy. Sở Tuấn Thịnh rất khó xử, gặp hay không gặp đều là vấn đề, anh ta cảm giác bản thân giống như bị nướng trên lửa vậy. [Sở Tuấn Thịnh: Cảnh Hạo Đông, Mặc Tu Nhân, hai người mau nghĩ cách giúp tôi đi, tôi...rốt cuộc là có nên đi gặp mặt không?] Tin nhắn Sở Tuấn Thịnh gửi đi nửa ngày, Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông cũng không có phản hồi. Ngay khi Sở Tuấn Thịnh định gọi điện thoại cho Mặc Tu Nhân, Cảnh Hạo Đông trả lời. [Cảnh Hạo Đông: Chà, chà trong tình huống này, tôi chỉ muốn nói với anh một câu!] [Sở Tuấn Thịnh: Anh...tôi cần anh nghĩ cách giúp tôi, không phải chế nhạo tôi, cái miệng thổi của anh còn có thể nói cái gì khác đây?] [Cảnh Hạo Đông: Tôi là miệng thối, vậy anh là cái gì? Anh lợi hại như vậy, sao không tự nghĩ cách đi, tìm tôi và Mặc Tu Nhân làm gì!] (Sở Tuấn Thịnh: Anh đang nói cái gì vậy, mau nghĩ cách giúp tôi đi!] [Cảnh Hạo Đông: Tôi muốn hỏi anh một câu trước, anh có thật sự muốn gặp không?] [Sở Tuấn Thịnh: Đương nhiên tôi muốn gặp, nhưng... khi gặp mặt, cô ấy sẽ biết tôi là Sở Tuấn Thịnh, cách yêu đương trên mạng, không chừng không dùng được nữa, hơn nữa, trong thực tế cô ấy chán ghét tôi như vậy, hiện tại hai chúng tôi cũng không có tình cảm gì, lần này gặp mặt, chuyện tình cảm của tôi sợ là không thành!] [Cảnh Hạo Đông: Lần đầu tiên tôi thấy, anh nhu nhược như vậy, tình huống hiện tại, không phải đều do anh làm ra sao? Bản thân anh không nên nghĩ về điều này?] [Sở Tuấn Thịnh: Cảnh Hạo Đông, mẹ kiếp, anh nói ai nhu nhược? Hiện tại cô ấy còn chưa thích tôi, đương nhiên tôi phải do dự gặp hay không gặp, nếu cô ấy biết Thịnh Thế Phồn Hoa chính là Sở Tuấn Thịnh, lại biết tôi giấu diếm thân phận trên mạng, sợ cô ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi, không chừng cả đời cũng không muốn để ý đến tôi!] [Cảnh Hạo Đông: Cô ấy làm sao biết anh là Thịnh Thế Phồn Hoa được, trong thực tế lại chưa từng gặp qua!] Sở Tuấn Thịnh: Lúc trước, tôi đã nói với cô ấy, khi trao đổi thiết kế, tôi nhìn cô ấy từ xa!] [Cảnh Hạo Đông: Anh quả nhiên là tự mình hại mình mà, người khác ngăn cản cũng không ngăn được!] [Sở Tuấn Thịnh: Anh có thể đừng nói nhảm nữa, nghĩ cách cho tôi đi, được không, bây giờ cô ấy vẫn đang chờ tôi trả lời!] [Cảnh Hạo Đông: Anh đừng nóng vội, nghe tôi phân tích, lời khuyên trước đây tôi đưa cho anh là, trước tiên yêu đương qua mạng, sau đó chuyển qua có tình cảm trong thực tế, cho dù anh làm sai chuyện, cô ấy cũng sẽ xem xét trên phương diện tình cảm, cho anh một cơ hội.] [Sở Tuấn Thịnh: Tôi biết là như vậy, cho nên tôi mới khó xử đây này, hay là...tôi thuê người gặp giúp tôi gặp cô ay?] [Cảnh Hạo Đông: Sau đó để người đó và Vân Yến yêu đương trong ực tế sao? Tôi nghĩ rằng bộ của anh bị hỏng rồi!] [Sở Tuấn Thịnh: Vậy anh mau nói tôi phải làm thế nào bây giờ!] Sở Tuấn Thịnh cảm giác, anh ta đối với chuyện tình cảm này, thật sự vô cùng bối rối và khó xử, lúc này anh ta biết tình hình có chút nghiêm trọng, không dám gửi tin nhắn cho Vân Yến. Thế nhưng, nghĩ đến Vân Yến đang chờ, trong lòng anh ta sốt ruột muốn chết. [Cảnh Hạo Đông: Tôi khuyên anh là nên đi gặp, sau đó, đem tất cả sự thật nói cho cô ấy biết, và thật sự nghiêm túc thú nhận, nếu cô ấy không gặp anh, anh càng phải nghĩ cách để cho cô ấy gặp anh, một cách chân thành nhất, nghe rõ chưa? Còn có một điều nữa, chỉ cần cô ấy không chán ghét anh, anh phải nhanh chóng theo đuổi cô ấy, đừng có sợ cô ấy, hiểu không? Chỉ có điều, mọi việc cũng phải có chừng mực, đợi đến khi cô ấy quen với việc anh theo đuổi, sau đó anh phải cố ý xa lánh một thời gian, trong lòng cô ấy sẽ sinh ra tình cảm với anh.] (Sở Tuấn Thịnh: Anh...làm như vậy chẳng khác gì đang trêu đùa tình cảm của người khác?] [Cảnh Hạo Đông: Nếu anh thật lòng thích cô ấy, dùng cách này chỉ là để cho cô ấy thích anh, cũng không tính là đùa giỡn người khác, nhưng nếu như anh không thích cô ấy, hành vi như vậy, đó chính là vô liêm sỉ và đáng khinh bỉ, không có điểm dừng, mọi việc đều có tiền đề, hiểu không?] [Sở Tuấn Thịnh: Không hiểu lắm, tôi chỉ cảm thấy tôi cần có dũng khí gặp cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ nổi giận!] [Cảnh Hạo Đông: Bởi vì quan tâm, cho nên mới sợ cô ấy tức giận, cá nhân tôi cảm thấy, chỉ cần anh thật lòng, không sợ Vân Yến không cảm nhận được, vi sư cũng chỉ có thể nói như vậy, con cũng nên xem xét dẫn đi!] Nhìn tin nhắn Cảnh Hạo Đông, Sở Tuấn Thịnh mặt tối sầm lại, thiếu chút nữa mắng người, vi sư chó má! Anh ta suy nghĩ một chút, cảm thấy Cảnh Hạo Đông người này tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng lời nói cũng có vài phần có anh ta thật sự không thể giấu diếm cả đời, hơn nữa, thái độ của Vân Yến cũng rõ ràng, chỉ muốn yêu đương trong thực tế. Anh ta hít sâu một hơi, trả lời tin nhắn của Vân Yến. [Thịnh Thế Phồn Hoa: Tôi đồng ý gặp cô ở đời thực, cô thật sự đồng ý cho tôi cơ hội sao?]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]