Chương trước
Chương sau
Thế nhưng, khi Mặc Tu Nhân thật sự nhìn thấy Bông Vải, cậu bé Bông Vải rất yếu ớt nhưng lại vô cùng nghe lời và hiểu chuyện, tất cả mọi thứ đều khiến cho trái tim anh bị tổn thương nặng nề.
Những suy nghĩ trong quá khứ, tất cả đều biến mất, anh hiện tại chỉ nghĩ đến việc làm thế nào cho Bông Vải trở nên tốt hơn, điều này làm cho ý nghĩ của Mặc Tu Nhân càng thêm kiên định, anh nhất định phải mau chóng tìm người giúp Bông Vải nghiên cứu chế tạo ra các loại thuốc hiệu quả nhất để có thể chữa khỏi bệnh hen suyễn.
Mặc dù không thể chơi những trò chơi kích thích, nhưng mà có thể cùng bố mẹ đến công viên giải trí vui đùa, điều này đã đủ để làm cho Bông Vải rất phấn khích. Buổi tối về nhà, cậu bé vô cùng vui vẻ đến cả bữa cơm tối cũng ăn thêm hai bát.
Cơm tối được Mặc Tu Nhân và Đỗ Yến Oanh cùng nhau làm, Bạch Cẩm Sương quả thật không nghĩ tới, lúc trước khi Mặc Tu Nhân xuống xe, cô còn nghĩ, Mặc Tu Nhân căng thẳng như vậy, ngộ nhỡ Đỗ Yến Oanh nói chuyện làm khó anh, cô phải làm sao để giúp anh nói chuyện đây.
Kết quả là, mẹ và Mặc Tu Nhân ở chung với nhau còn thân thiết hơn so với tưởng tượng của cô.
Bởi vì trước đó ngồi trên máy bay khá lâu, nên buổi tối Bạch Cẩm Sương ngủ thiếp đi trên giường lúc nào không hay. Sáng hôm sau thức dậy, phát hiện Mặc Tu Nhân đã mang theo Bông Vải đi dạo xung quanh một vòng rồi.
Mặc Tu Nhân vừa giúp Đỗ Yến Oanh làm bữa sáng, vừa nói với Bạch Cẩm Sương: “Em sắp xếp một chút đi, lát nữa chúng ta sẽ đến nhà Đàm Phi Tuấn hỏi thăm một chút!”
Mặc Tu Nhân không quen Đàm Phi Tuấn, hơn nữa, cộng thêm những chuyện mà Đàm Phi Tuấn và Đàm Phi Vũ đã gây ra, anh ngay cả một chữ chú cũng không thể gọi.
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Chúng ta đến nhà bọn họ để làm gì?”
Mặc Tu Nhân nói: “Hôm nay là ngày lễ Thất Tịch, anh đi cảm ơn họ một chút, vì gia đình họ mấy năm nay đã chăm sóc cho em và Bông Vải!”
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, sau đó gật gật đầu: “Vậy cũng được!”
Sau khi ăn xong bữa sáng, Đỗ Yến Oanh liền dẫn theo nhà ba người của Bạch Cẩm Sương, đem theo hộp quà, đi sang nhà bên cạnh hỏi thăm.
Lý Thục Nhã nhìn thấy Đỗ Yến Oanh theo sau còn có Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, bà ta sửng sốt một chút vì không biết Bạch Cẩm Sương đã về nước từ lúc nào, còn đối với Mặc Tu Nhân, bà ta càng không quen biết.
Bà ta sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp: “Yến Oanh, mau vào đi, đây là
Đỗ Yến Oanh nghĩ đến chuyện Đàm Phi Tuấn đã làm, thậm chí muốn nàn ra một nụ cười cũng không thể: "Đây là cha ruột của Bông Vải, Mặc Tu Nhân Mặc Tu Nhân nề mặt Đô Yến Oanh, chào một tiếng: Di
Lý!" di!"
Lý Thục Nhã cười không được tự nhiên: “Mau vào ngôi
Mọi người ngồi xuống, Đỗ Yến Oanh lúc này mới lên tiếng: "Hôm nay là ngày lễ Thất Tịch, tuy rằng nước Z chúng ta không có ngày lễ này, nhưng mà, đây là nơi chúng ta sống từ nhỏ đến lớn, chiều hôm qua tôi đi ra ngoài có nhân tiện mua chút đồ ăn nên mang qua cho bà một ít
Lý Thục Nhã ngượng ngùng cười cười: "Bà sao lại khách sảo như vậy chứ!”
Đỗ Yến Oanh nhìn thấy Lý Thục Nhã cười, bà thật sự cười không nổi, cũng không phải bà giận cá chém thớt, mà là bà đang kiềm chế sự không thoải mái của mình nên rất khó chịu.
Bà hỏi: "Đàm Phi Tuấn đầu? Ông ta không về nhà vào ngày lễ sao?”. Ngôn Tình Hài
Đỗ Yến Oanh biết rằng, Đàm Phi Tuấn mấy năm nay làm nghiên cứu, có đôi khi mấy tháng không về nhà là điều bình thường.
Nghe thấy vậy, nụ cười của Lý Thục Nhã thu lại, khẽ thở dài một cái: "Đã về rồi, tối hôm qua ông ấy trở về rất muộn, nên hiện giờ vẫn còn đang ngủ l
Ánh mắt của Đỗ Yến Oanh lóe lên: “Vậy tôi chờ thêm một lát, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy
Lý Thục Nhã đứng lên "Vậy tôi sẽ đi gọi ông ấy dậy ngay!"
Đỗ Yến Oanh vừa định cản lại, nhưng thấy Mặc Tu Nhân khẽ lắc đầu.
Đỗ Yến Oanh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đành nuốt xuống, Mặc Tu Nhân ngồi ở một bên, cúi đầu nhìn Bông Vải dựa vào anh, kéo kéo tay anh, đem bàn tay nhỏ bé của cậu đặt ở trong lòng bàn tay anh, ánh mắt của anh không tự chủ được trở nên dịu dàng.
Vốn dĩ mục đích của anh tới đây hôm nay chính là gặp Đàm Phi Tuấn, anh cũng không muốn lãng phí thời gian chờ đợi Đàm Phi Tuấn.
Lý Thục Nhã đi lên lầu, vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, muốn gọi Đàm Phi Tuấn dậy, lại thấy ông ấy đang gọi điện thoại.
Bà hạ thấp giọng nói: “Người nhà Yến Oanh đã đến rồi!
Anh sắp xếp một chút rồi đi xuống lầu đi!”
Đàm Phi Tuấn nhìn bà một cái, gật đầu, phía bên kia điện thoại, người đàn ông cười khẽ: “Thầy giáo, nhà thầy đang có khách sao?" Giọng nói của Đàm Phi Tuấn rất lạnh lùng: "Ừm, hôm nay là ngày lễ Thất Tịch, có lẽ là hàng xóm qua đây tặng quà!” “Phải không? Nhưng mà em nhớ rõ, hàng xóm của thấy là nhà Bạch Cẩm Sương mà, em vừa rồi không phải đã nói với thầy rằng Mặc Tu Nhân đã theo Bạch Cẩm Sương về nước Z rồi sao, nói không chừng ngài bây giờ thầy xuống lầu có thể nhìn thấy anh ta, nhớ kỹ những gì em vừa nói với thầy, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, hy vọng trong lòng thầy rõ ràng, dù sao... Đừng nói thầy có muốn suy nghĩ cho bản thân hay không, chỉ cần nói con trai của thầy là Đàm Phi Vũ, hiện tại cậu ta vẫn còn đang nằm ở bệnh viện trong nước!” Lời nói của Lục Thành Ngôn có rất nhiều hàm ý.
Không sai, thầy giáo của anh ta chính là Đàm Phi Tuấn, năm đó khi còn học đại học anh ta đã trở thành một người nổi tiếng, Đàm Phi Tuấn rất coi trọng tài năng của anh ta và sau đó anh ta như mong muốn trở thành học trò của Đàm Phi Tuấn.
Chẳng qua là anh ta chưa từng đến nước Z, mà là đang ở nước A cũng không xa, cho nên, những người khác của nhà họ Đàm hoàn toàn không biết anh ta.
Đàm Phi Tuấn nghe được lời này của Lục Thành Ngôn, tay cầm điện thoại di động lập tức nắm chặt Ông bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, không cần anh phải nói với tôi những điều này!” “Nếu đã như vậy, em cũng không làm phiền thầy ngày lễ nữa. Nhân tiện muốn nói là thầy đừng gửi đồ cho Đàm Phi Vũ nữa, dù sao thì cũng không an toàn. Cuối cùng nói với thầy một câu, thầy ơi, lễ Thất Tịch vui vẻ!" Lục Thành Ngôn khẽ cười một tiếng, tâm trạng cũng không tệ. Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.com để ủng hộ *team nha!!!
Đàm Phi Tuấn lạnh lùng cúp điện thoại.
Nghĩ đến gia đình Đỗ Yến Oanh đang ở dưới lầu, ông ta nhắm mắt lại.
Ông ta thật sự không ngờ tới, 7 năm trước đã thu nhận một học trò, về sau lại bị chính học trò của mình khống chế. 7 năm trước, ông ta rất coi trọng tiến sĩ y học Lục Thành Ngôn, nên đã tự mình thu nhận đối phương làm học trò, lại không ngờ tới một năm sau lại bị đối phương phát triển ra một loại thuốc mới, hoàn toàn khống chế ông ta, và yêu cầu ông ta hỗ trợ cho phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Đàm Phi Tuấn vốn là một người đam mê nghiên cứu, tuy là tức giận vì học trò của mình đã dùng thủ đoạn này uy hiếp ông ta giúp anh làm thí nghiệm, thế nhưng ông ta đành chịu thua vì những lời đe dọa, nhưng về mặt khác, ông ta rất thích nghiên cứu, hơn nữa, chính ông ta đã đề xuất một dự án nhưng vì không đủ kinh phí đành phải hủy bỏ. Thế nhưng, Lục Thành Ngôn nói ở nước A có một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, lại có đầy đủ kinh phí để nghiên cứu,
Nghiên cứu này đã được 6 năm, năm đó Lục Thành Ngôn lấy được gen của Đàm Phi Vũ, và yêu cầu ông ta bắt đầu nghiên cứu nhân bản, ông còn không biết Lục Thành Ngôn có mục đích gì.
Cho đến ba năm trước: "Tần Vô Đoạn" số 1 xuất hiện, nhìn thấy thứ kia và Tần Vô Đoan giống hệt nhau, nghe Lục Thành Ngôn nói đó là “người”, Đàm Phi Tuấn lần đầu tiên cảm thấy nó đáng sợ.
Lục Thành Ngôn để cho "Tần Vô Đoan" số 1 ở thế giới bên ngoài ngày càng lâu hơn. Phải biết rằng: "Tần Vô Đoan" số 1 là có khuyết điểm, nhất định phải thường xuyên tiêm một loại chất lỏng dinh dưỡng, nếu không, cơ thể của anh ta sẽ dần dần teo lại mà chết.
Nhưng Lục Thành Ngôn đã hoàn toàn khống chế công thức và nguyên liệu của chất lỏng dinh dưỡng này, điều này khiến Đàm Phi Tuấn dần dần cảnh giác. Mãi đến khoảng thời gian trước, ông ta mới biết được mục đích cuối cùng của Lục Thành Ngôn nhân bản "Tần
Vô Đoạn" là muốn đối phó với nhà họ Tần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.