Mặc Tu Nhân vẻ mặt bình tĩnh, cũng không biết có nên tin lời Tần Minh Xuân hay không, chỉ hỏi: “Bản thân cậu cũng cảm thấy hoang đường, vậy cậu cảm thấy, những lời câu nói, chúng tôi sẽ tin sao?”
Tân Minh Xuân dở khóc dở cười: "Tôi biết, ngay khi tôi nói, phản ứng đầu tiên của các anh, chính là cảm thấy tôi có thể là người nói dối. Trước khi nói ra những lời này, đã đắn đo suy nghĩ vô số hậu quả, nhưng mà, lần gần đây nhất nhìn thấy...mẹ tôi, tôi cảm thấy, tôi không thể tiếp tục che giấu nữa, nhất là hôm nay, khi người giống hệt tôi trước đây xuất hiện, tôi liền cảm nhận được, chuyện lần này, nếu như tôi không đứng ra, người trong gia đình tôi nhất định sẽ gặp họa!”.
Bạch Cầm Sương tim đập nhanh, cô nhìn chằm chằm vào Tân Minh Xuân, nhớ lại từ sau khi quen biết Tần Minh Xuân, có rất nhiều chuyện xảy ra với cậu ta.
Cô đột nhiên có chút tin tưởng vào linh hồn xuyên không trước mặt cô, tự xưng là Tần Vô Đoan, ít nhất so với “Tân Vô Đoan” hôm nay thì còn đáng tin hơn.
Tân Minh Xuân trước giờ luôn ở thôn Đại Loan, chưa ra ngoài bao giờ, nếu như không phải linh hồn xuyên không, làm sao cậu ta có thể biết thiết kế trang sức, làm sao cậu ta có thể biết được, Tân Vô Đoan người đã chết từ sáu năm trước có bộ dạng như thế nào, cậu ta chỉ mới mười mấy tuổi, làm sao có thể biểu hiện ra một cách nhìn xa trông rộng như người lớn được, sự trưởng thành như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166502/chuong-781.html