Chương trước
Chương sau

Mặc Tu Nhân vẻ mặt bình tĩnh, cũng không biết có nên tin lời Tần Minh Xuân hay không, chỉ hỏi: “Bản thân cậu cũng cảm thấy hoang đường, vậy cậu cảm thấy, những lời câu nói, chúng tôi sẽ tin sao?” 
Tân Minh Xuân dở khóc dở cười: "Tôi biết, ngay khi tôi nói, phản ứng đầu tiên của các anh, chính là cảm thấy tôi có thể là người nói dối. Trước khi nói ra những lời này, đã đắn đo suy nghĩ vô số hậu quả, nhưng mà, lần gần đây nhất nhìn thấy...mẹ tôi, tôi cảm thấy, tôi không thể tiếp tục che giấu nữa, nhất là hôm nay, khi người giống hệt tôi trước đây xuất hiện, tôi liền cảm nhận được, chuyện lần này, nếu như tôi không đứng ra, người trong gia đình tôi nhất định sẽ gặp họa!”. 
Bạch Cầm Sương tim đập nhanh, cô nhìn chằm chằm vào Tân Minh Xuân, nhớ lại từ sau khi quen biết Tần Minh Xuân, có rất nhiều chuyện xảy ra với cậu ta. 
Cô đột nhiên có chút tin tưởng vào linh hồn xuyên không trước mặt cô, tự xưng là Tần Vô Đoan, ít nhất so với “Tân Vô Đoan” hôm nay thì còn đáng tin hơn. 
Tân Minh Xuân trước giờ luôn ở thôn Đại Loan, chưa ra ngoài bao giờ, nếu như không phải linh hồn xuyên không, làm sao cậu ta có thể biết thiết kế trang sức, làm sao cậu ta có thể biết được, Tân Vô Đoan người đã chết từ sáu năm trước có bộ dạng như thế nào, cậu ta chỉ mới mười mấy tuổi, làm sao có thể biểu hiện ra một cách nhìn xa trông rộng như người lớn được, sự trưởng thành như vậy, khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn sâu sắc. 
Mặc Tu Nhân đang nghĩ gì trong lòng, ai cũng không biết, chỉ là, sau khi nghe lời này của Tân Minh Xuân, rất lâu mới lên tiếng: “Nếu cậu thực sự là anh trai của tôi, tại sao bây giờ mới đến Trà Giang? Vả lại, cải mà cậu gọi là nếu như cậu không đứng ra, người trong gia đình sẽ bị thương, lại là ý gì?" 
Tần Minh Xuân nghe lời này, cậu ta nhìn Mặc Tu Nhân với ánh mắt thầm cảm ơn, cũng chỉ có Mặc Tu Nhân ở trong tình huống như vậy, còn có thể nắm được mấu chốt quan trọng nhất. 
Cậu ta hít sâu một hơi: “Kể ra thi, tôi mới tỉnh lại khoảng nửa năm, sau khi bị một nhát dao của Viện Khánh Đồng phong ấn, ý thức lúc nào cũng mơ mơ màng màng, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, cũng đã trôi qua hơn năm năm rồi, và tôi, chính là tỉnh dậy trong cơ thể của Tân Minh Xuân ở làng Đại Loan, vì trước đây là người thực vật, hôn mê liên tục, sau khi tôi tỉnh lại, cơ thể co rút nghiêm trọng, hoàn toàn không thể đi lại được, tôi kiên trì tập luyện suốt nửa năm, mới có thể đứng dậy, tình trạng của tôi vừa tốt lên, Cấm Sương liền đến làng Đại Loan rồi, chuyện tiếp theo... Tôi nghĩ mọi người cũng đã biết rõ!”. 
Thái độ của Tân Minh Xuân rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể không tin, cậu ta chính là Tân Vô Đoan. 
Tư thể và những cử động nhỏ của cậu ta, gần như giống hệt như Tân Vô Đoan, cậu ta đối với những việc trong quá khứ, gần như cũng không hề né tránh. 
Điều này càng khiến Bạch Cẩm Sương càng chắc chắn, con người trước mặt, chính là anh Võ Đoan mà cô luôn cảm thấy áy này trong lòng, nghĩ đến đây, mắt cô không khỏi ươn ướt. 
Mặc Tu Nhân cau mày: “Còn một vấn đề nữa?” 
Thực ra, trong lòng anh đã mơ hồ tin rằng người thanh niên Tân Minh Xuân trước mặt, chính là linh hồn xuyên không của anh trại, nếu không, cảm giác bất hòa như vậy, còn nữa, chuyện lúc nhỏ giữa anh và anh trai, người này làm sao lại có thể biết được rõ ràng như thế? 
Tần Minh Xuân nghe như vậy, vẻ mặt chìm xuống: “Lúc nãy Lục Thành Ngôn đến rước người đó... “Tần Vô Đoan”, tôi nghĩ hai người đều biết anh ta?” 
Mặc Tu Nhân hung hăng cau mày: “Cậu cũng biết anh ta sao?” 
Tân Minh Xuân bất lực thở dài: "Không chỉ quen biết nhau, khi tôi còn du học ở nước ngoài, tôi có mối quan hệ rất tốt với anh ta, sau này vì một số chuyện, mà liên lạc ít đi thôi!” 
Khi Mặc Tư Nhân và Bạch Cẩm Sương nghe thấy điều này, không nhịn được mà liếc nhìn nhau. 
Mặc Tu Nhân mở miệng nói: "Anh ta là một chuyên gia não bộ đến từ nước A, chủ yếu vào lĩnh vực thần kinh, nghe nói đã chữa khỏi nhiều trường hợp mất trí nhớ. Cẩm Sương...Cẩm Sương bị kích thích bởi chuyện năm đó, mắc phải chứng mất trí nhớ chọn lọc, tôi muốn khôi phục trí nhớ cho cô ấy, đã nhờ Lục Thành Ngôn giúp Cẩm Sương trị bệnh! Anh ta có vấn đề gì sao?” 
Tân Minh Xuân nói: “Anh ta...nhìn cách đối xử với mọi người như gió mùa xuân, thực ra vừa thông minh lại nguy hiểm, anh nhờ anh ta chữa trị cho Cẩm Sương, thì phải biết rằng, anh ta là một thiên tài y học, loại người này...trước giờ đều có chút điên rồ, vả lại, những chuyện anh ta làm trước giờ đều rất bất ngờ trước đây khi quen biết nhau, tôi thường không biết, anh ta sẽ làm gì tiếp theo...nói ra thì cũng không sợ các anh cười, lúc đó tôi không hề thích Tống Ngọc Tiên, tôi cũng không nhận ra rằng, Lục Thành Ngôn thích Tống Ngọc Tiên, nhưng mà, ngay trước khi tôi trở về nước, chỉ vì Tống Ngọc Tiên, anh ta lại có thể trở mặt với tôi, trước đây chủ động làm bạn với tôi là anh ta, sau này cũng chính anh ta là người trở mặt với tôi. Anh ta...không thể đoán biết được tính 
cách, cá nhân tôi cảm thấy rất nguy hiểm, cùng với việc, hôm nay anh ta lại đến để rước người đó “Tân Vô Đoan, càng khiến cho tôi nghi ngờ, năm đó chúng tôi quen biết tốt xấu của nhau, nếu như anh ta thực sự xem người hôm nay là tôi, tôi không tin mấy năm qua anh ta sẽ không nhận ra người đó hoàn toàn không phải tôi, tôi luôn cảm thấy anh ta đang có âm mưu gì đó sau lưng, cũng giống như năm đó cố tình tiếp cận tôi vậy?” 
Nghe những lời này của Tần Minh Xuân, Mặc Tu Nhân trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Hôm nay chi tiết của con người đó, tôi sẽ nhờ người điều tra rõ ràng, còn về thân phận của cậu...ai biết được, cậu không bị người ta lợi dụng từ những người xung quanh mà biết được những chuyện của anh trai tôi, mà dùng những lời xằng bậy này để lừa gạt tối?” 
Tần Minh Xuân nghe vậy liền nở nụ cười: “Có lừa gạt anh hay không, trong lòng anh có thể đã cảm nhận được, không cần tôi trực tiếp nói ra!”. 
Con người Mặc Tu Nhân lóe lên: “Vậy cậu đã đến Trà Giang rồi, tại sao không về nhà?” 
Trong mắt Tân Minh Xuân thoáng hiện lên một tia đau khổ, anh ta vô ý thức liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, rồi nói: “Vốn dĩ là muốn đối với tất cả những chuyện đã qua, hoàn toàn chia rõ ranh giới, chỉ cần nhìn thấy mọi người sống vui vẻ là được rồi, tôi từ đầu không hề muốn phá vỡ tất cả sự bình yên này, nhưng mà, sau khi gặp mẹ và bổ, tôi đã không chịu được nữa...Muốn biết tình hình ở nhà, cộng với những việc hôm nay, tôi cũng không thể tiếp tục thờ ơ, để mẹ nhận một kẻ lừa đảo làm con trai!” 
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nói: "Cậu cảm thấy người đó...người giống y hệt cậu hồi trước, là kẻ lừa đảo sao?” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.