Hai ngày sau, Mặc Tu Nhân Và Bạch Cẩm Sương cùng nhau xuất viện.
Vết thương ở lưng Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng sẽ không nứt ra, tâm tình Bạch Cẩm Sương cũng ổn định không ít.
Lúc hai người đi ra ngoài bệnh viện, Bạch Cẩm Sương nhịn không được nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Hiện tại anh có thể cho em biết lý do tại sao lưng của anh bị thương chưa?”
Mặc Tu Nhân nghe được lời này nhìn Bạch Cẩm Sương, trầm ngâm một lúc thành thật mà nói: “Vũ Quảng Bình đưa dụ anh vào tròng, lần anh đi Nha Trang kia, chính xác là một cái bẫy!
Bạch Cẩm Sương lập tức nghĩ đến đủ mọi sự việc trước đó của Vũ Quảng Đình đối với cô, cô có chút lo lắng: “Vậy anh...”
Mặc Tu Nhân xoa xoa tóc cô: “Không sao, đừng lo lắng cho anh, anh sẽ tự biết xử lý mọi chuyện!”
Anh giúp Bạch Cẩm Sương mở cửa xe, Bạch Cẩm Sương đang muốn lên xe đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng do dự, thanh âm khó tin: “Cẩm, Cẩm Sương.”
Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân đồng thời xoay người, nhìn thấy Tổng Đình Nguyên thần sắc khiếp sợ cách đó không xa.
Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên, vẻ mặt lãnh đạm xoay người lên xe.
Tổng Đình Nguyên có chút nóng nảy trực tiếp chạy tới, Mặc Tu Nhân đóng cửa xe lại, ngăn trở Tổng Đình Nguyên:”Chú Tống!”
Tống Đình Nguyên vẻ mặt kích động nhìn cửa xe: “Trong xe là Cẩm Sương đúng không? Tôi vừa thấy nó!”
Mặc Tu Nhân mím môi: “Vậy thì sao? Không phải thì sao? Không phải chú đã tìm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166494/chuong-773.html