Trong phòng bệnh chỉ còn Bạch Cẩm Sương và Văn Thành Nam hai người trò chuyện, nhưng chẳng qua, Lâm Kim Thư vốn đã không nói được nhiều, đặc biệt là ở trước mặt người ngoài.
Nhưng mà, Tề Bạch Mai thì khác, cô ấy vốn là người nhiệt tình nói chuyện thì tương đối ngay thẳng, lúc này lại như người bí ẩn vậy.
Bạch Cẩm Sương nhìn một hồi, mở miệng nói: “Hôm nay đến đây thôi, anh tự chăm sóc bản thân, tôi và Lâm Kim Thư có thời gian sẽ đến tìm anh, anh và Bạch Mai... không sao đâu!”.
Vân Thành Nam là người thông minh, rất hiểu rõ ý của Bạch Cẩm Sương, anh ta gật đầu: "Tôi có thể!”
Bạch Cẩm Sương tạm biệt Vân Thành Nam, dẫn theo Lâm Kim Thư rời khỏi.
Tề Bạch Mai bây giờ mới mở miệng nói: "Em đi tiễn bọn họ!” Vân Thành Nam “Ừ” một tiếng, Tề Bạch Mai liền cùng Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư ra ngoài.
Ba người đi đến cạnh thang máy, Bạch Cẩm Sương nhìn Tế Bạch Mai: “Được rồi, cậu quay về đi, đừng vì chuyện này mà giận Vân Thành Nam!”.
Tề Bạch Mai lẩm bẩm: “Tớ không có giận!” Lầm Kim Thư mở miệng nói: “Nhưng, chúng tớ đều nhìn ra, cậu đã không vui!”
Tế Bạch Mai có chút khó chịu: “Tớ cảm giác, tớ và mẹ của Văn Thành Nam, cả đời này cũng không có cách nào bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với nhau!”.
Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, cười lên: "Thật ra, nghe được những lời đáng cười của bà ta, đừng nói là cậu nữa, nếu là tớ, cũng không có cách nào bình tĩnh nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166483/chuong-762.html