Bạch Cẩm Sương không ngờ tới, giữa bố mẹ và cô, Mặc Tu Nhân lại kiên quyết đứng về phía CÔ.
Trong lòng cô hơi phức tạp nhìn Mặc Tu Nhân, cô đã mất đi một phần ký ức, cô và Mặc Tu Nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho cô trốn tránh, quên mất người đàn ông này.
Người đàn ông này... rõ ràng rất coi trọng cô.
Đúng thế, Bạch Cẩm Sương tự hỏi, Mặc Tu Nhân thực sự rất coi trọng cô, cô không phải người ngốc, tuy Mặc Tu Nhân rất bá đạo, nhưng lại rất dịu dàng với cô, cực kỳ nhẹ nhàng như vậy, lúc trước cô cứ chối bỏ anh chẳng qua là vì sợ mà thôi.
Có người không biết, so với người mạnh hơn mình, thường thường đều sinh ra tâm lý sợ hãi mà chối từ người ta.
Ngay từ đầu Bạch Cẩm Sương đối xử với Bạch Cẩm Sương như vậy cũng là vì tâm lý đó.
Xe tiếp tục đi, rất nhanh đã đến khu chung cư của Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân xuống xe theo Bạch Cẩm Sương, cô đang muốn lên tầng, thì bị Mặc Tu Nhân đột ngột ôm từ phía sau.
Người Bạch Cẩm Sương cứng lại.
Động tác này của Mặc Tu Nhân quả đột ngột.
Mặc Tu Nhận thấp giọng nói: “Giọng khàn khàn trong đêm tối nghe thật cô đơn: “Em yêu...”
Người Bạch Cẩm Sương càng cứng ngắc lại, em yêu... trước kia Mặc Tu Nhân đều gọi cổ như vậy sao?
Trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh, một người đàn ông nhẹ nhàng ôm một cô gái, ngồi trên ghế salon, nhẹ nhàng hôn môi cô gái, cô gái nửa cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166456/chuong-734.html