Cậu bé chớp chớp mắt: “Ồ, con biết rồi, đánh nhau không bị thương, chỉ là tập thể dục thôi!”
Bạch Cẩm Sương: “..”
Cô không thể phản biện lại được kết luận mà cậu bé vừa nói ra.
Bạch Cẩm Sương không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, liền xoa đầu cậu bé: “Đi, mẹ dẫn con đi làm bài tập về nhà!”
Tần Minh Huyền lập tức trở nên vui vẻ cười gật đầu: “Được!”
Sau khi Mặc Tu Nhân ăn cơm xong, anh liền đi đến chỗ ở mới của mình.
Đến nơi ở mới, anh cũng không lập tức đi vào cửa nhà mình, mà quay sang gõ cửa nhà đổi diện.
Bạch Cẩm Sương đang cùng Tần Minh Huyền làm bài tập về nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền đi ra mở cửa.
Ngay khi cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh và sắc sảo của Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương vô thức siết chặt tay nắm cửa: “Tổng giám đốc Mặc, anh có chuyện gì không?”
Mặc Tu Nhân hỏi: “Cô có thời gian không?”
Bạch Cẩm Sương có chút cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”
Mặc Tu Nhân nhìn cô đứng trước mặt mình giống như đang đối mặt với kẻ thù vậy, có chút vô lực: “Cô không cần căng thẳng như vậy, chúng ta cứ giống như lúc trước thường hay nói chuyện phiếm, tôi muốn tìm cô nói chuyện, cô cũng đừng nghĩ nhiều quá!”.
Bạch Cẩm Sương khóe miệng co lại: “Chúng ta trước kia không có nói chuyện, anh đừng đến tìm tôi nữa!”
Mặc Tu Nhân chầm chậm thở dài một hơi: “Đó chỉ là những lời cô muốn tự nói với chính mình, nhưng tôi không đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166436/chuong-714.html