"Lâm Kim Thư: Tớ biết lúc ấy cậu rất khó chịu, nhưng, dựa theo sự hiểu biết của cậu về Trần Ngọc Mai, cậu cũng nên hiểu, sự tình phát triển thành như vậy, không thể trách Vân Thành Nam! Dù sao, anh ta thật sự không thể nhìn mẹ anh ta đi chết. Hơn nữa sau đó, sau khi Trần Ngọc Mai phẫu thuật xong, không phải anh ta đã bỏ hôn ước sao? Anh ta cùng con gái nhà họ Lưu kia không có gì!" "Tề Bạch Mai: Tớ biết không thể trách anh ta, tớ cũng biết anh ta khó xử lắm, thế nhưng, tớ vẫn hận anh ta! Trái tim bị thương muốn khôi phục như ban đầu, thực sự rất khó! Cậu thử đổi vị trí suy nghĩ một chút, tuy rằng cậu biết trước ở bên Cảnh Hạo Đông, cuộc sống lộn xộn, nhưng mà, cậu thật sự có thể cảm thấy không phiền một chút nào sao?" "Lâm Kim Thư: Tề Bạch Mai!" "Tề Bạch Mai: Xin lỗi, tâm trạng của tớ có chút kích động, không đủ lý trí, cậu đừng tức giận, Lâm Kim Thư! Cậu cũng biết, tớ ngoại trừ cậu, tớ không thể chân thành đi nói với người khác những chuyện này. Đúng rồi, cậu vừa nói, tìm tớ vì chuyện khác, có chuyện gì vậy?" Lâm Kim Thư trong lòng còn một chút tức giận. "Lâm Kim Thư: Cậu còn biết tớ tìm cậu là vì chuyện khác à, còn lấy tớ để mà xả cơn tức!" "Tề Bạch Mai: Thư Thư, đừng tức giận mà, không phải xả, là bộc lộ một ít cảm xúc, gần đây áp lực công việc của tớ quá lớn, tất cả mọi thứ đều phải hoàn thành! Mỗi khi tớ nghĩ về nó." "Lâm Kim Thư: Tớ hiện tại tuyệt đối không muốn biết tâm trạng của cậu, có thời gian trở về một chuyến, Cẩm Sương trở về Trà Giang!" Đầu di động, Tề Bạch Mai vốn còn đang không để ý gửi tin nhắn, khi cô ấy nhìn thấy tin nhắn của Lâm Kim Thư, trong nháy mắt trợn to hai mắt. "Tề Bạch Mai: Cẩm Sương đã trở về? Khi nào, cô ấy hiện tại đang ở đâu, cậu có hỏi cô ấy, vì sao năm đó rời đi không, cậu nên hỏi cho rõ ràng, Mặc Tu Nhân mấy năm qua thật sự không dễ dàng! Tuy rằng anh ấy không tiếp tục tìm Cẩm Sương nữa, thoáng nhìn cũng như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng, chúng ta quen anh ấy đều biết, mấy năm nay anh ấy rốt cuộc đã trải qua như nào!" "Lâm Kim Thư: Cho nên, cậu là quan tâm Cẩm Sương, hay là quan tâm Mặc Tu Nhân?" "Tề Bạch Mai: Đương nhiên đều quan tâm cả hai, đừng nói với tớ, cậu thật sự không quan tâm Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân đối với Cẩm Sương, nói thật, thật sự không phải vậy, tớ vẫn luôn hy vọng, hai người bọn họ có tình cảm với nhau, không giống như tớ!" "Lâm Kim Thư: Đáng tiếc, bọn họ so với cậu và Vân Thành Nam còn thảm hơn!" "Tề Bạch Mai.... Không phải rất khó để gặp nhau sao, tớ còn có rất nhiều câu hỏi, cậu hiểu không?" "Lâm Kim Thư: Muốn biết thì tự mình trở về mà hỏi, tớ chỉ có thể nói cho cậu biết tin tức này thôi, đã là tốt rồi!" "Tề Bạch Mai: Mấy năm nay cậu thật sự là được Cảnh Hạo Đông chiều chuộng. Tớ thật sự rất ghen tị với cậu đó. Tớ và Cẩm Sương đều ghen tị. "Lâm Kim Thư: Cậu thôi đi, lời này nếu để Vân Thành Nam nghe thấy, anh ta sẽ phải tức chết" "Tề Bạch Mai: Tở quan tâm anh ta, anh ta còn có tiểu yêu tinh khác để có thể sủng ái sao!" "Lâm Kim Thư: Tớ xin cậu đấy quay về làm người đi, đừng kiếm tiền nữa, về sớm một chút đi!" "Tề Bạch Mai: Ừm, chắc chắn là sẽ trở về, dù sao, Cẩm Sương đã trở về Trà Giang, tớ cũng không có tâm trạng ở bên ngoài lang thang, tớ xử lý xong công việc, sẽ trở về liền!" "Lâm Kim Thư: Được, cậu sắp xếp thời gian đi!" Khi Mặc Tu Nhân đến nhà hàng Minh Toàn, Cảnh Hạo Đông đã ở trong phòng chờ anh. Anh liếc nhìn Cảnh Hạo Đông, kéo ghế ra và ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng: "Làm thế nào hôm nay lại có nhã hứng mời tớ ăn tối vậy?" Cảnh Hạo Đông nhìn anh: "Tớ nói cậu giả vờ cũng thật sự giống lắm, bộ dạng coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu tớ không biết chuyện gì đã xảy ra, tớ thật sự không thể đoán được, hôm qua cậu bị sao nữa! Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn anh ta: "Vậy, cậu đang muốn nói cái gì đây?” Khóe miệng Cảnh Hạo Đông nhếch lên hai cái: "Tu Nhân, cậu đừng giả vờ trước mặt tớ, tớ biết Bạch Cẩm Sương đã trở về, mặc kệ cô ấy ảnh hưởng đến cậu như thế nào, cậu có thể đừng đem chuyện gì cũng giấu trong lòng, khó xử như vậy nữa, tớ nhìn thật sự rất khó chịu!” Hai mắt của Mặc Tu Nhân co rúm lại, giọng nói trầm xuống: "Làm sao cậu biết cô ấy đã trở về?" Cảnh Hạo Đông thấy Mặc Tu Nhân cuối cùng có chút phản ứng, anh ta tức giận lắc đầu: "Thư nói cho tớ biết!” Mặc Tu Nhân vốn tùy ý đặt ở bên cạnh bàn tay, trong nháy mắt nằm lại: "Cô ấy liên lạc với Lâm Kim Thư?” Cảnh Hạo Đông nhìn anh: "Cậu nghĩ nhiều rồi! Lâm Kim Thư nói cho tớ biết, con trai cậu cùng con gái của tớ đánh nhau, Lâm Kim Thư bị gọi lên phòng học. Kết quả, phụ huynh đối phương chính là Bạch Cẩm Sương, Lâm Kim Thư lúc ấy thiếu chút nữa cũng không kịp phản ứng, còn cho rằng mình nằm mơ, tớ nói cậu sao có thể giấu cái này, chuyện như vậy cũng không nói cho tớ biết!” Hai mắt Mặc Tu Nhân tối tăm sâu thẳm: "Tớ nói cho cậu biết, cậu có thể làm gì?” Anh tuy rằng đã sớm nghe từ trong miệng Triệu Văn Vương nghe nói đứa nhỏ kia, thế nhưng, giờ phút này nghe Cảnh Hạo Đông nói như vậy, cảm giác vẫn không giống nhau. Chẳng qua, chỉ cần nghĩ đến chuyện Bạch Cẩm Sương giả vờ mất trí nhớ, tâm trạng Mặc Tu Nhân, cũng không có cách nào bình tĩnh lại. Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân: "Nói cho tớ biết, xem tớ có thể làm gì, nói cho tớ biết, tớ có thể giúp cậu, đừng quên năm đó khi cậu theo đuổi Bạch Cẩm Sương, tớ còn cho cậu rất nhiều ý tưởng!” Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.*cом Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái: "Ý tưởng, chủ ý sao?” Cảnh Hạo Đông: "... Mặc Tu Nhân, cậu từ từ nói, chúng ta là anh em mà!” Mặc Tu Nhân: "Tớ không nói, chúng ta không phải là anh em sao?” Cảnh Hạo Đông: "…" Tình bạn của anh ta và Mặc Tu Nhân, thật đúng là lung lay sắp đổ, chiếc thuyền tình bạn nói lật liền lật, anh ta thật sự rất muốn lột mặt của Mặc Tu Nhân ra xem. Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, tự an ủi mình, nể mặt đối phương sáu năm không có vợ, anh ta liền đại từ đại bi tha thứ cho anh. Anh ta mím môi: "Cậu nói cho tớ biết chuyện đó, tớ còn có thể tiết lộ cho cậu một chút tin tức, dù sao, vợ tớ và Bạch Cẩm Sương có quan hệ, cậu cũng không phải không biết!” Nghe được lời này, hai mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: "Đứa nhỏ kia thì sao...?” Cảnh Hạo Đông hai mắt sáng ngời: "Cậu đã từng gặp chưa?” Mặc Tu Nhân lắc đầu: "Chưa! Tớ vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó... Không nghĩ ra làm thế nào để vạch trần chuyện Bạch Cẩm Sương giả mất trí nhớ! Chỉ có điều, không ngờ anh sẽ nói ra những chuyện này. Cảnh Hạo Đông chậc một tiếng: "Cậu cái gì mà không nghĩ tới, con trai cậu, cậu không muốn gặp sao!” Nghe được lời này, Mặc Tu Nhân có chút động lòng, thật sự anh vẫn muốn tự mình đi gặp. Anh ta căn bản không biết, anh đã sớm gặp qua con trai của mình rồi! Cảnh Hạo Đông thấy Mặc Tu Nhân không có phản ứng gì, mở miệng nói: "Tôi nói thật, nếu Bạch Cẩm Sương không nói năm đó xảy ra chuyện gì, đối với cậu không lạnh không nóng, cậu nên bắt đầu từ đứa trẻ. Tớ nghe Lâm Kim Thư nói, đứa nhỏ kia cơ thể không tốt lắm, hơn nữa, cậu nhiều năm như vậy, cũng chưa từng quan tâm đến con trai, phải nhanh chóng bù đắp tình yêu bố dành cho đứa con trai di..." Cảnh Hạo Đông vẫn còn đang cằn nhằn, Mặc Tu Nhân nhíu mày: "Cậu nói đứa bé bị sao vậy?” Cảnh Hạo Đông nhìn anh một cái, có chút kinh ngạc: "Không phải cậu bảo Triệu Văn Vương đi điều tra sao? Cậu không tìm ra nó sao? Đứa trẻ bị hen suyễn bẩm sinh, rất nghiêm trọng, nghe nói Bạch Cẩm Sương vô cùng lo lắng cho thằng bé!” Trong mắt Mặc Tu Nhân, hiện lên sự đau đớn, năm đó, một ngày trước khi tổ chức hôn lễ, Vân Thành Nam đã nói với anh vấn đề này. Chẳng qua, lúc ấy Vân Thành Nam cũng chưa chắc chẳn, hơn nữa, lúc ấy anh ta không dám nói nguyên nhân cụ thể với Bạch Cẩm Sương, chỉ là hơi nhắc tới một chút, có nên để đứa nhỏ ở lại hay không, Bạch Cẩm Sương cũng đã vô cùng chú ý đến vấn đề này. Anh không nghĩ rằng đứa trẻ cuối cùng đã được sinh ra, và bị hen suyễn, một căn bệnh không thể chữa được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]