Lâm Kim Thư nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, trong đầu cô ấy thoảng hiện lên vô số ý nghĩ, cuối cùng đành mím môi: "Đầu tiên cử giải quyết chuyện trước mắt đi đã rồi chúng ta tìm một chỗ nói chuyện sau!" Vốn Bạch Cẩm Sương cảm thấy Tần Minh Huyền làm tổn thương con gái nhà người ta, trong lòng cũng vô cùng áy náy, bây giờ thấy thái độ đối phương như vậy, cũng không thể cự tuyệt, liền gật đầu. Hơn nữa trong lòng cô cũng có nhiều nghi ngờ, đối phương hẳn là biết cô, còn biết cả tên của cô, nhưng mà cô lại không có chút ấn tượng nào về người này! Hiệu trưởng thấy bầu không khí này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Hai người nhận thức được như vậy thì quá tốt rồi, cô Kim Thư, chuyện là như thế này... Hiệu trưởng đem mọi chuyện kể vô cùng cặn kẽ cho cô ấy một lượt. Lâm Kim Thư còn chưa có phản ứng gì, Bạch Cẩm Sương đã vội vàng mở miệng: "Cô Lâm, chuyện lần này tớ thật sự xin lỗi, cậu yên tâm, bất cứ tiền bồi thường cùng thuốc men cậu chỉ cần nói tôi sẽ hỗ trợ, chuyện lần này là thằng bé Minh Huyền nhà tớ làm sai." "Minh Huyền..." Lâm Kim Thư nghe được cái tên này, trong vô thức nhìn về phía cậu bé trai bên cạnh cô. Đứa nhỏ trông vô cùng tinh quái, nhìn tuổi tác thì hoàn toàn trùng khớp với đứa trẻ năm đó Cẩm Sương mang thai, nhưng mà, tại sao Cẩm Sương lại không nhớ mình chứ? Trong lòng Lâm Kim Thư dấy lên vô vàn nghi ngờ, cơ mà nơi này không phải chỗ phù hợp để nhắc tới chuyện này. Cô ấy nhìn Bạch Cẩm Sương và lắc đầu: "Cậu không cần phải xin lỗi đâu, tớ biết rõ tính tình con bé Cảnh Đa Đa này như nào mà, cũng tại bố nó ở nhà chiều chuộng suốt ngày nên mới sinh hư, cậu yên tâm, trở về tớ sẽ dạy dỗ nó một trận, còn vết thương trên mặt, trẻ con sau này lớn lên, sẹo cũng sẽ mau lành, không phải chuyện gì to tát đâu! Cậu không cần để trong lòng! Ngược lại là Minh Huyền, mới đi học buổi đầu tiên, chúng ta cũng không nên để thằng bé bị hoảng sợ!" Bạch Cẩm Sương nghe vậy như trút được gánh nặng, cô thật không ngờ, đối phương lại suy nghĩ thấu tình đạt lý như vậy. Hiệu trưởng không khỏi bất ngờ, mọi chuyện được giải quyết một cách đơn giản như vậy, bà cười nói: "Nếu hai bên gia đình không có ý kiến gì nữa, thì chuyện này coi như kết thúc tại đây, bọn nhỏ hôm nay chắc hẳn cũng vô cùng hoang mang, hai chị có thể đưa các cháu về nghỉ ngơi trước rồi mai đi học lại cũng được!" Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư lần lượt mang hai đứa bé đi ra ngoài Cảnh Đa Đa kéo nhẹ tay của mẹ, vô cùng đáng thương mà nói: "Mẹ, con gái mẹ đã bị đánh thế này rồi mà mẹ còn nói con!" Lâm Kim Thư bất đắc dĩ nhìn cô bé: "Con đấy, bị bố con chiều mãi rồi sinh hư mà, nhớ này, lát nữa lúc mẹ cùng dì Bạch nói chuyện, con không được nói gì lung tung đầu đấy. Còn những chuyện khác, trở về mẹ nói cho!" Cảnh Đa Đa chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, miệng xẹp lép: "Con biết rồi!" Cô ấy bất lực lắc đầu, không biết nên làm thế nào mới phải. Nếu như người khác làm con gái mình bị thương thì bất kể phải trái đúng sai thế nào cô ấy cũng sẽ vô cùng khó chịu, nhưng đó không phải là người khác! Dĩ nhiên là quan trọng nhất cô ấy cũng biết rõ tính tình của Cảnh Đa Đa như thế nào, tất cả đều do Cảnh Hạo Đông dạy dỗ mà ra. Cô bé không dám cãi lời mẹ, dù sao ở nhà, bố cưng chiều mẹ, cũng cưng chiều cả mình nhưng mà nếu dám chọc giận mẹ thì chắc chắn bố cũng sẽ không đứng về phía mình. Cảnh Đa Đa mặt mày ủ dột, nghĩ thầm, haiz... Mình đúng là một đứa trẻ tội nghiệp mà. Lâm Kim Thư không biết được nội tâm dậy sóng của cô con gái lắm trò của mình, cô ấy cùng Bạch Cẩm sương ghé vào một quán trà ở gần đó, hai người ngồi đối mặt nhau, hai đứa nhỏ thì ngồi bên cạnh mẹ mình. Lâm Kim Thư nói: "Cẩm Sương, cậu thật sự không nhận ra mình sao?" Cô lắc đầu, có chút bối rối: "Xin lỗi, tớ thật sự không biết cậu, chúng ta trước kia... Bạch Cẩm Sương đối với Lâm Kim Thư không có cảm giác hoảng hốt như với Mặc Tu Nhân, ngược lại còn thấy vô cùng gần gũi. Lâm Kim Thư nói: "Tớ tên là Lâm Kim Thư, bạn đại học của cậu, hồi còn đi học chúng ta là bạn cùng đồng thời cũng là tri kỷ của nhau, hai chúng ta có quan hệ vô cùng tốt Cô ấy cùng Bạch Cẩm Sương chính là chị em thân thiết không sai vào đầu được, nhưng bộ dạng lúc này của cô, rõ ràng là không nhớ mình! Cô ấy tiếp tục nói: "Cẩm Sương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cậu lại không nhớ gì cả, có thể nói với tớ được không?" Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư, mím môi kể: "Quả thật tớ không nhớ cậu nhưng cậu mang lại cho tôi cảm giác vô cùng quen thuộc, điều này khiến tớ có chút hoài nghi trước đây chúng ta từng quen nhau, chỉ là... Vào sáu năm trước tớ bị mắc chứng mất trí nhớ, đã quên mất một số chuyện, mẹ tớ nói, tớ bị bố của Bông Vải tác động nên đã quên mất những người hoặc những chuyện liên quan đến anh ấy. Nếu như tớ với cậu quen biết, vậy hẳn là ở trong giai đoạn đó, cho nên đã quên mất cậu, thật xin lỗi!” Bạch Cẩm Sương dứt lời rồi bổ sung: "Đúng rồi, Bông Vải chính là Tần Minh Huyền, con trai tớôi!" Lâm Kim Thư sững sờ, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, cô ấy nhìn Bạch Cẩm Sương bên cạnh Tần Minh Huyền: "Cậu... hoàn toàn không nhớ tớ sao?" Ủng hộ team ch*úng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом Cô lắc đầu: "Ừm, không nhớ " Lâm Kim Thư bất lực thở dài, Bạch Cẩm Sương cũng đã nói như vậy, cô ấy cũng chẳng thể ép buộc thêm nữa! Lâm Kim Thư dễ tiếp nhận chuyện Bạch Cẩm Sương quên mất mình hơn Mặc Tu Nhân nhiều, chỉ cần thấy được cô bình an vô sự là yên tâm rồi, chẳng qua, chuyện năm đó, cô ấy cũng biết được một chút. Lâm Kim Thư dò hỏi: "Cậu nói sáu năm trước cậu bị kích động nên quên mất một số chuyện?" Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Ừm, tớ nhớ được tên của mình, tớ cũng vừa nhận ra mẹ tớ." Đôi mắt của cô ấy lóe lên, chuyện Bạch Cẩm Sương có thể cùng mẹ cô nhận nhau này, cô ấy về sau mới biết được, bây giờ nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy Lâm Kim Thư cũng đoán được, cô mất trí nhớ chắc hẳn không phải bị bố của Bông Vải kích động mà nguyên nhân chính là cái chết của Tần Vô Đoạn. Tần Vô Đoan mất, Bạch Cẩm Sương liền bị kích động mà quên đi tất cả những người, những chuyện liên quan đến anh ấy, bao gồm cả Lâm Kim Thư. Người khác có thể không hiểu tại sao Bạch Cẩm Sương lại bị kích động như vậy, nhưng cô ấy có thể hiểu được! Bởi vì Bạch Cẩm Sương và Tần Vô Đoạn quen biết cô ấy hơn một năm, mọi chuyện của hai người cô ấy đều biết. Cho dù Bạch Cẩm Sương không yêu Tần Vô Đoạn, thì anh ấy vẫn là một sự tồn tại quan trọng đối với Bạch Cẩm Sương, cô xem anh ấy như một người anh ruột của mình vây. Cô ấy bất lực thở dài: "Nếu đã quên thì cứ quên đi, cuộc sống như bây giờ cũng rất tốt rồi. À, đúng rồi, cái tên Minh Huyền này... là ai đặt vậy?" Lâm Kim Thư là một người thông minh, ngay khi cô ấy nghe được cái tên Tần Minh Huyền này thì liền muốn biết được ý nghĩa của nó rồi. Thật sự quá rõ ràng! Bạch Cẩm Sương cũng không giấu diếm: "Là mẹ tớ đặt đấy, mẹ nói là bố của Minh Huyền họ Tần, còn về phần tên... Bà ấy cũng không nói với tớ tại sao lại đặt như vậy, dù sao thì cái tên đó rất hay nên tớ cũng không có ý kiến!" Lâm Kim Thư biết mẹ của Bạch Cẩm Sương là vợ của Tổng Đình Nguyên. Sau khi cô biến mất rồi Tổng Chi Nam bị bắt, rất nhiều chuyện đã được tiết lộ. Có không ít sự thật được phơi bày khiến người ta kinh ngạc. Lâm Kim Thư tự hỏi, Đỗ Yến Oanh hẳn là biết hầu hết chuyện xảy ra ở thành phố Trà Giang, bà ấy chắc vô cùng cảm kích Tần Vô Đoan nên mới đặt tên như vậy cho Tần Minh Huyền. Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Mặc dù cô ấy dường như không quan tâm đến chuyện đánh nhau giữa bọn trẻ nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn có chút áy náy: "Lâm Kim Thư, hôm nay chuyện hai đứa nhỏ đánh nhau, tớ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]