Thái độ của Dư Thiên Thanh chính là trong lòng đã có dự liệu từ trước, dường như không hề lo sợ Lưu Oanh sẽ kéo cô ta xuống nước.
Lưu Oanh Oanh im lặng một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Dư Thiên Thanh: “Cô nói sẽ đền bù cho tôi, có thật không?”
Dư Thiên Thanh cười nhẹ một tiếng: “Chỉ cần cô nghe lời của tôi, tôi hiển nhiên sẽ không đối xử tệ với cô!”
“Vậy sắp xếp công việc thì sao?” Ánh mắt của Lưu Oanh Oanh có chút lo lắng, cô đương nhiên biết, cho dù có kéo Dư Thiên Thanh xuống nước hay không, thì vết bẩn trên người cô rửa cũng sạch không được. Ai bảo cô ngu ngốc mà lại đi nói chuyện trực tiếp với người phụ trách của Trang sức đá quý Tư Huyền.
Cô mới đi làm, trên lý lịch đã có vết nhơ như vậy, nếu như không có ai giúp đỡ, sau này nhất định sẽ không tìm được việc làm.
Dư Thiên Thanh thấy đầu óc cô ấy vẫn còn minh mẫn, khóe miệng nhếch lên: “Đương nhiên, tôi đã nói sẽ giúp cô sắp xếp, đương nhiên sẽ không nói mà không có sự tính toán!”
Lưu Oanh Oanh đã hít một hơi thật sâu khi nghe điều này, cô thở dài như thể đã quyết định điều gì đó rất khó khăn: “Được rồi, tôi đồng ý với cô, tôi sẽ thú nhận với tổng giám đốc Triệu và mọi người, rằng chuyện lần này, là tôi đã vội vàng muốn cướp công trạng, mà không nghĩ tới nói chuyện như vậy liền phá hỏng việc hợp tác!”
Đôi mắt tươi cười của Dư Thiên Thanh híp lại: “Oanh Oanh, tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166339/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.