Đàm Phi Vũ vẻ mặt đầy sự áy náy nhìn cô buồn bã: "Chuyện xảy ra hôm nay là em sai. Em cũng biết chị rất lo lắng cho Bông Vải. Tất cả đều là lỗi của em. Chị đừng mắng Bông Vải nữa. Nếu chị có giận thì cứ giận em đi. Có gì thì cứ mằng em là được rồi, mắng mỗi em thôi!"
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn cậu ta: "Em thấy là che chở cho thằng bé như này, thì có thể khiến nó học thêm được bài học à, như thế này là làm đúng rồi, đúng không hả?"
Đàm Phi Vũ vẻ mặt mất mát: "Vậy em phải làm sao để cho chị không tức giận nữa?"
Vẻ mặt của cậu ta cũng có chút tủi thân, dù sao cậu ta cũng thích Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương hung dữ như vậy, cho dù cậu ta làm sai rồi, thế nhưng cậu ta không cần giữ thể diện hay sao?
Nhưng mà, cậu ta biết lúc này Bạch Cẩm Sương đang tức giận, là do cô thực sự lo lắng cho Tần Minh Huyền, cho nên kìm lòng mình lại, không dám nói gì nữa.
Bạch Cẩm Sương không ngờ Đàm Phi Vũ lại hỏi như vậy, nhìn Đàm Phi Vũ, rõ ràng cậu ta đã 23 tuổi rồi, vẫn như một đứa trẻ, bị mình hung dữ mắng cho, trong lòng cô cũng áy náy vô cùng. Vì vậy mà lửa giận trong lòng cũng từ từ hạ xuống bớt, sự lo lắng và tủi thân cứ ùn ùn kéo đến đây trong lòng mình.
Cô lập tức khóc lên một tiếng, trực tiếp ngồi ở bên giường bệnh, ôm lấy Tần Minh Huyền: "Bông Vải ơi, nếu có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166327/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.