**********
Tống Đình Nguyên nhớ tới những chuyện trước đây, bản thân ông ta ở trước mặt của cô lại còn che chở cho Tống Thúy Kiều, giờ phút này nghĩ lại ông ta chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu đau nhói.
Yến Oanh nhất định là đã biết việc này, cho nên mới càng thêm trách cứ ông ta!
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Tống Đình Nguyên tâm tình kích động nhưu vậy liền, nhíu mày: “Chú Tống, chú có thể đoán được vì sao dì Đỗ âm thầm đi gặp Cẩm Sương, thừa nhận là mẹ cô ấy nhưng lại không muốn để cho cô ấy tiết lộ hành tung của bản thân hay không? Vì sao bà ấy lại không muốn để cho người khác biết là bà ấy đã trở về thành phố Trà Giang này?”
Tống Đình Nguyên nghe nói như thế, nét mặt lập tức trở nên khổ sở: “Yến Oanh bà ấy... bà ấy vẫn còn đang oán trách tôi!”
Mặc Tổ Nhiên không chút do dự đậm thêm một dao nhỏ lên người của ông ta: “Đúng vậy, bà ấy đúng là nên oán trách ông. Ông ở lại thành phố Trà Giang này mà lại chưa từng tìm được Cẩm Sương, ngược lại Yến Oanh không có ở thành phố Trà Giang lại còn có thể tra ra được thân thế của con bé, ông nên trách ai được đây!”
Mặt mày Tống Đình Nguyên tràn đầy áy náy, một câu cũng không thể phản bác lại Mặc Tố Nhiên.
Mặc Tu Nhân không nhìn đến dáng vẻ áy náy của ông ta, nói thẳng: “Chú Tống, rất rõ ràng là dì Đỗ đang trách chủ, nhưng mà, nếu như không tìm được dì Đỗ thì chú có tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166317/chuong-595.html