Chương trước
Chương sau

Bạch Cẩm Sương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy Đàm Phi Vũ ý cười đong đầy cả mặt đang nhìn sang mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương lập tức lạnh xuống: "Một đứa nhỏ như cậu, biết cái gì mà yêu thương nhung nhớ cơ chứ?”
Nụ cười trên mặt Đàm Phi Vũ cứng đờ lại: “Tôi... Sao tôi lại không biết hả? Tốt xấu gì thì tôi cũng đã mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành rồi, ở cổ đại lúc mười lăm tuổi đã có thể cưới vợ luôn rồi đấy!”
Bạch Cẩm Sương im lặng nhìn cậu ta: "Nhưng thật đáng tiếc! Đây là ở hiện đại, hai mươi tuổi mới đủ tuổi lãnh giấy kết hôn.
Vẻ mặt của Đàm Phi Vũ càng cứng còng hơn: “Bạch Cẩm Sương, chị không thể nói chuyện dễ nghe một chút với tôi hả? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là người quen cơ mà”
Bạch Cẩm Sương: “Ai bảo cậu lớn lên có khuôn mặt thiếu đòn như vậy!”
Đàm Phi Vũ: “ Bạch Cẩm Sương không muốn phản ứng lại với cậu ta, quay đầu muốn đi khỏi, kết quả lại bị Đàm Phi Vũ chặn ngang.
Cô đi qua phía bên trái, Đàm Phi Vũ cũng đi qua phía bên trái, cô lại đi phía bên phải, cậu ta lại đi giống như vậy.
Gương mặt của Bạch Cẩm Sương lập tức lạnh xuống: “Đàm Phi Vũ, cậu muốn đánh nhau phải không?”
Đàm Phi Vũ lập tức lùi về sau một bước nói: “Chị thật là bạo lực đó!”
Bạch Cẩm Sương vứt cho cậu ta một ánh mắt, coi như cậu nhận thức được, sau đó xoay người đi trở về.
Đàm Phi Vũ lập tức chạy tới, ngăn trở đường của cô, Bạch Cẩm Sương cũng tiêu hao hết sự kiên nhẫn của mình: “Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?”
Nếu như cô không phải đã biết, cái tên Đàm Phi Vũ này không có ý xấu gì, thì ngay bây giờ cô đã ấn còi báo động mà Mặc Tu Nhân cho cô.
Đàm Phi Vũ bẹp miệng: “Tôi không muốn làm gì hết á, chỉ muốn dẫn chị đi gặp một người thôi. Chị đúng thật là hung dữ, chị không thể dịu dàng chút được sao?"
Bạch Cẩm Sương nghe cậu ta nói như vậy, trong nháy mắt, vẻ mặt lập tức cảnh giác hơn: “Cậu muốn dẫn tôi đi gặp người nào cơ?”
Bạch Cẩm Sương nói chuyện, tay đã đưa ra muốn ẩn còi báo động mà Mặc Tu Nhân cho cô, trước đó trên hải đảo Đàm Phi Vũ đã biết thứ này ở trên tay của cô rồi.
Chỉ cần Bạch Cẩm Sương gọi Mặc Tu Nhân tới, tám phần là có chuyện xấu xảy ra!
Đàm Phi Vũ sốt ruột, lập tức giơ hai tay lên, bày ra dáng vẻ như muốn đầu hàng: “Tôi đầu hàng, chị đừng kích động, tôi không làm loạn đâu, chị đừng gọi Mặc Tu Nhân tới!
Bộ dáng này của Đàm Phi Vũ, thật sự chọc cho người đi đường liên tiếp nhìn qua.
Bạch Cẩm Sương nhìn tình hình của cậu ta, con người lấp lóe, cũng đoán được Đàm Phi Vũ có lẽ không có ác ý.
Cô nói: “Cho nên, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Đàm Phi Vũ ủ rũ cúi đầu nói: “Tôi không muốn làm gì cả, là có người nói muốn gặp chị, chị nhìn thấy bà ấy, tự nhiên bà ấy sẽ nói thật nhiều chuyện cho chị biết, những lời này... Không nên từ miệng của tôi nói cho chị! Kiều này, nếu chị không nguyện ý đi gặp, vậy tôi sẽ gọi điện thoại, để bà ấy tới gặp chị vậy!
Đàm Phi Vũ nói xong thì muốn gọi điện thoại. Đột nhiên Bạch Cẩm Sương lên tiếng: “Không cần, tôi sẽ đi theo cậu!”
Điện thoại trong tay Đàm Phi Vũ cứng đờ lại: “Thật vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương gật nhẹ đầu nói: “Thật!” Từ lần đầu tiên cô gặp Đàm Phi Vũ, cậu ta cho cô cảm giác, cái cậu nhóc nhỏ hơn mình hai, ba tuổi này, có thái độ rất kỳ lạ với cô. Không hề có ác ý, mà loại thái độ kia... Dường như là đã quen biết cô từ lâu.
Rốt cuộc Đàm Phi Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn nhịn không được mà chửi bậy một tiếng: "Mỗi ngày bên cạnh chị luôn có vệ sĩ đi theo, hôm nay, thật vất vả tôi mới tìm được cơ hội chặn chị lại! Nếu không thì không biết tới lúc nào, mới có thể tìm được cơ hội chặn chị lại nữa!”
Mặc dù Bạch Cẩm Sương đoán được Đàm Phi Vũ không có ác ý, cô cũng đã nghĩ rõ ràng, Đàm Phi Vũ hình như rất quen thuộc với cô, nhưng tới cùng là vì sao?
Thế nhưng cô cũng không thể thả lỏng cảnh giác: "Tại sao cậu muốn chặn tôi, cuối cùng là ai muốn gặp tôi?”
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Đàm Phi Vũ lập tức phức tạp, nhìn qua cô một cái: “Cái này... đợi chút nữa chị gặp được thì sẽ biết, bố tôi... Bố tôi và người muốn gặp chị đang ở trong quán trà đằng kia, đi thôi!”
Con người Bạch Cẩm Sương lấp lánh, nhưng vẫn đi theo.
Cùng thời gian đó, ở trong tầng hai của quán trà
Tấm bình phong cổ điển ngăn cách quán trà thành mấy cái phòng nhỏ, bên trong một căn phòng có trang trí núi non tre trúc.
Đàm Phi Tuấn nhìn về phía Đỗ Yến Oanh: “Vừa rồi Phi Vũ đã gửi tin nhắn cho tôi rồi, nó sẽ dẫn theo Bạch Cẩm Sương đến đây!”
Giong điệu của Đàm Phi Tuấn cực kỳ cứng rắn, Đỗ Yến Oanh lập tức lo lắng, Đàm Phi Tuấn nhìn thấy bà ta nhịn không được mà nắm chặt hai cánh tay lại chung một chỗ.
Ông ta an ủi: “Đừng lo lắng quá! Dù sao con bé cũng là con gái ruột của bà mà, bà muốn nói cái gì thì nói cái đó, về phần chuyện xảy ra những năm này, bà giải thích cho con bé, con bé có thể sẽ hiểu được!”
Vẻ mặt Đỗ Yến Oanh vẫn là vẻ lo lắng như cũ, Đàm Phi Tuấn hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể im lặng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi! Yến Oanh, bà có định gặp Mặc Tố Nhiên không?"
Dù sao, năm đó quan hệ của Mặc Tố Nhiên và Đỗ Yến Oanh vô cùng tốt, cho dù những năm này, Đỗ Yến Oanh còn nghĩ, nếu như mình tìm được con gái cưng của mình, bà ta dự định chủ động đi tìm Mặc Tố Nhiên, để giải độc cho bà ấy.
Lại không nghĩ tới, bây giờ trong tình hình này, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân lại ở bên nhau.
Về phần thái độ Mặc Tu Nhân, Đỗ Yến Oanh càng không thể nào khẳng định được, cho nên, sau khi trở lại Trà Giang, bà ta đã không đi gặp Mặc Tổ Nhiên.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.