Tề Bạch Mai đi theo Vân Thành Nam vào văn phòng viện trưởng. Vân Thành Nam mở miệng nói: “Giúp anh đóng cái cửa lại!” Tề Bạch Mai nhất thời đỏ mặt muốn chết: “Ban ngày ban mặt, đóng... Đóng cửa làm cái gì!” Vân Thành Nam xoay người, vẻ mặt phức tạp nhìn cô ấy: “Em đang nghĩ cái gì vậy?” Tề Bạch Mai ngẩn ra, nhất thời sắc mặt lại đỏ lên thẹn quá hóa giận: “Em mới không nghĩ cái gì, chỉ là tùy tiện nói thôi, anh là có ý gì hả?” Nhìn Tề Bạch Mai từng chút trở nên nóng nảy, Vân Thành Nam nhịn không được nhếch môi: “Anh chỉ không thích người khác ở ngoài cửa văn phòng nhìn vào thôi, em đóng cửa lại đi!” Tề Bạch Mai hừ nhẹ một tiếng, đóng cửa lại, ngồi trên ghế sô pha dành cho khách thở dài trừng mắt nhìn Vân Thành Nam. Đáy mắt cảu Vân Thành Nam hiện lên ý cười: “Nếu đã đến bệnh viện rồi, tại sao lại không đến tìm anh?” Tề Bạch Mai bĩu môi: “Em... Em đây không phải là đến gặp bác sĩ Lưu, anh ta rất vui vẻ khi giúp đỡ người khác, em cũng không thể từ chối!” Nhắc tới Lưu Chí Kiên, ý cười trong đáy mắt Vân Thành Nam phai nhạt vài phần: “Anh ta sắp rời khỏi bệnh viện, sau này em ít liên lạc với anh ta thôi!” Tề Bạch Mai có chút nóng giận: “Anh đừng có quá đáng quá, em đây vừa mới đồng ý ở bên cạnh anh thôi, anh lại còn quản cả việc em kết bạn với ai sao!” Vân Thành Nam có chút bất đắc dĩ: “Anh là nhìn ra Lưu Chí Kiên thích em, không muốn để cho em chậm trễ thời gian của anh ta, nếu em còn liên lạc với anh ta nữa, anh ta bảo đảm không chừng còn tưởng rằng em có tình cảm với anh ta đó!” Nghe được lời này, Tề Bạch Mai yên lặng, nhất thời uể oải: “Vậy... Vậy em sẽ không liên lạc với anh ta nữa!” Ánh mắt của Vân Thành Nam nhìn lên tay cô ấy: “Sao lại bất cẩn như vậy, còn tự làm tổn thương tay của mình?” Tề Bạch Mai có chút chột dạ: “Chính là muốn làm chút đồ ăn, kết quả... Kết quả là vô tình cắt phải!” Vân Thành Nam đáy mắt mang theo vài phần ý cười: “Sao em ngốc như vậy, nấu cơm đều có thể trầy xước tay, hơn nữa vết thương nhỏ như vậy, ở nhà không xử lý, chạy tới bệnh viện làm cái gì?” Tề Bạch Mai giống như bị người ta nhìn thấu, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Em... Em... Em chính là cố ý làm ra vết thương này, dù thế nào cũng muốn đến bệnh viện, anh định làm gì em chứu!” Vân Thành Nam ngẩn ngơ cả người, anh ta thật sự không nghĩ tới vết thương này là do Tề Bạch Mai cố tình làm ra. Anh ta cau mày dữ dằn: “Vết thương này là do em cố tình cắt vào tay sao?” Tề Bạch Mai không nghĩ tới Vân Thành Nam lại có biểu tình nghiêm khắc như vậy, cô ấy nhất thời cảm thấy vô cùng uất ức: “Lại còn không phải, anh nói muốn ở bên cạnh em, ngay cả một câu thích anh cũng chưa từng nói qua, hơn nữa, vừa nói xong thì lập tức quay đầu bỏ đi, em cũng không biết rốt cuộc anh vì sao lại đòi ở bên cạnh em, người ta yêu nhau, ngày đầu tiên đều giống như keo sơn, hận không thể dính vào nhau, anh ngược lại thì tốt rồi, trực tiếp đem em để một mình ở trong nhà, em cũng là muốn có chút thể diện, em xin lỗi đã đến tìm anh, còn không thể tự mình tìm cho mình một cái cớ hay sao?” Biểu tình của Vân Thành Nam nhất thời khó nói hết. Chẳng qua nhìn bộ dạng uất ức của Tề Bạch Mai, anh ta liền mềm lòng: “Anh cũng không phải là trách em, chính là... Chính là đau lòng em phải tự tổn thương chính mình thôi, về sau... Đừng làm như thế nữa!” Vân Thành Nam nói xong, từ trên ghế ở văn phòng đứng lên đi đến bên cạnh Tề Bạch Mai, nhịn không được đưa tay xoa xoa tóc cô ấy: “Biết chưa hả?” Tề Bạch Mai ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ: “Sau này em sẽ không bao giờ đến tìm anh nữa!” Trong lòng cô hẳn là phải khổ sở đến mức nào, Vân Thành Nam bất đắc dĩ bật cười: “Anh còn chưa nói gì mà, sao em vẫn còn buồn như vậy!” Tề Bạch Mai quay đầu, chính là không thèm để ý tới anh ta. Vân Thanh Nam bất đắc dĩ lắc đầu, trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Chúng ta ra ngoài hẹn hò đi!” Tề Bạch Mai bĩu môi, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh không làm việc sao?” Vân Thành Nam nhếch môi: “Công việc cũng không quan trọng bằng em!” Mặt Tề Bạch Mai lại đỏ lên, hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo đứng lên đi về phía cửa. Vân Thành Nam cười khẽ đuổi theo, nhịn không được lắc đầu cười, sao cô ấy lại có thể đáng yêu như vậy! Cùng lúc đó, ở tiệm cà phê tại thành phố Trà Giang. Đàm Phi Vũ cười như không cười nhìn người phụ nữ trước mắt: “Chân của cô Bạch đây là bị cái gì vậy?” Ánh mắt của Bạch Linh Lan vô tình trở lên lạnh lùng: “Cậu rốt cuộc là ai, tìm tôi có chuyện gì?” Đàm Phi Vũ nhếch môi: “Cô Bạch đừng quá kích động như vậy, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, muốn tìm chủ đề để nói chuyện với cô mà thôi!” Bạch Linh Lan nhíu mày: “Nếu cậu không có cái gì để nói, vậy chúng ta không tiếp tục làm gì cả!” Bạch Linh Lan nói xong đưa tay muốn điều khiển xe lăn rời đi. Đàm Phi Vũ đột nhiên mở miệng: “Nghe nói quan hệ của cô và Bạch Cẩm Sương không được tốt cho lắm phải không?" Nghe được tên của Bạch Cẩm Sương, Bạch Linh Lan trong nháy mắt dừng lại, ánh mắt oán hận: “Sao? Cậu muốn cùng tôi nói về chuyện của Bạch Cẩm Sương à?” Con người Đàm Phi Vũ chợt lóe lên: “Thế nào, không được sao?” Bạch Linh Lan cười lạnh: “Bộ dạng hiện tại của tôi chính là do Bạch Cẩm Sương hại thành đấy, như thế nào? Cậu thích Bạch Cẩm Sương sao?” Đàm Phi Vũ khẽ nói: “Tôi... Tôi không phù hợp với cô ấy, hơn nữa cô ấy không phải là kết hôn rồi sao?” Bạch Linh Lan hừ lạnh một tiếng: "Cậu biết như vậy là tốt rồi, cho nên cậu tìm tôi rốt cuộc mục đích gì, tôi không có thời gian ở chỗ này cùng cậu tán gẫu!” Nếu như không phải bị thiếu niên này chặn lại nói muốn cùng cô ta hỏi thăm một chút chuyện, trả phí theo giờ cho cô ta thì cô ta còn lâu mới đến. Từ khi đắc tội với Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân động một chút ngón tay, nhà họ Bạch hiện tại đã rơi xuống vực sâu ngàn trượng. Cô ta từ thiên kim của ngày xưa, giờ đây trở nên khó khăn, đi ra ngoài tụ họp với bạn bè ngay cả túi mới cũng không có, đương nhiên đây không phải là điều khiến cô ta tuyệt vọng nhất. Tuyệt vọng nhất, gia đình họ bây giờ không có nhiều tiền. Bằng không, cô ta làm sao có thể vì tiền mà này ngồi ở chỗ này cùng cậu thiếu niên kia được. Nếu đổi thành cô ta của trước kia, làm sao có thể làm loại chuyện này, cái này cùng tiếp khách có gì khác nhau đầu! Bạch Linh Lan càng nghĩ càng thấy căm hận, thế nhưng, những cảm xúc này của cô ta cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, không dám thật sự làm cái gì đối với Bạch Cẩm Sương. Thủ đoạn của Mặc Tu Nhân quá tàn nhẫn, cô ta thật sự rất sợ. Đàm Phi Vũ từ trong mắt Bạch Linh Lan nhìn thấy hận ý ngập trời, cậu ta nhịn không được nhíu mày: “Nghe nói quan hệ giữa cô và Bạch Cẩm Sương rất tệ sao?” Bạch Linh Lan lạnh lùng nhìn Đàm Phi Vũ: “Cậu có thể có quan hệ tốt cùng với kẻ thù của mình sao?” Đàm Phi Vũ nhíu mày: “Các cô không phải là chị em ruột sao? Sao lại trở thành kẻ thù rồi?” Bạch Linh Lan giễu cợt nhìn Đàm Phi Vũ: “Ai nói cho cậu biết tôi và cô ta là chị em ruột cơ chứ? Cô ta chính là một đứa con hoang, bố mẹ không rõ, cũng chỉ có Mặc Tu Nhân coi cô ta là bảo bối mà thôi!” Đàm Phi Vũ có chút khiếp sợ, cậu ta không nghĩ tới lời này lại dễ dàng từ trong miệng Bạch Linh Lan nói ra. Khuôn mặt của cậu ta chợt đổi sắccs: “Cô làm sao biết được cô ấy không rõ bố mẹ là ai? Bản thân cô ấy có biết không?” Bạch Linh Lan dùng một loại ánh mắt nhìn vào sâu bên trong đầu của Đàm Phi Vũ xem là chứa cái gì: “Đầu óc cậu không tỉnh táo sao? Nếu cô ta không biết, cô ta sẽ đổi đầu với nhà họ Bạch như vậy sao? Tôi cũng không tin, cậu không biết nhà họ Bạch và Bạch Cẩm Sương hiện tại có chuyện gì!” Con người Đàm Phi Vũ lóe lên, cái này cậu ta đương nhiên biết. Nhà họ Bạch với Bạch Cẩm Sương nửa năm trước, như lửa với nước bất hòa, bởi vì chuyện kiện tụng ầm ĩ của Bạch Cẩm Sương và Bạch Linh Lan rất dễ để nghe ngóng. Chẳng qua, lúc trước cậu ta thật sự không dám xác định Bạch Cẩm Sương có biết thân thể của mình hay không. Cậu ta nhìn thoáng qua Bạch Linh Lan, hiện tại nếu đã nghe được đáp án rồi thì cậu ta cũng không cần nói nhảm cùng người phụ nữ này nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]