Tề Bạch Mai có hơi không yên lòng.
Lưu Chí Kiên vô cùng ngay thẳng: “Không phải tôi biết nói chuyện mà tôi nói đều là sự thật thôi mà, lúc trước khi cô Bạch rơi xuống nước, ngài Mặc cứu được cô Bạch, kết quả cô Bạch lại đang ở bên cạnh Trịnh Hoài Thanh. Mấy người trong ký túc xá của chúng tôi còn cảm khái một hồi, không nghĩ tới, cuối cùng đi tới đi lui một vòng thì cô Bạch vẫn quy về một chỗ với ngài Mặc!”
Tề Bạch Mai nghe không hiểu lời này.
Thế nhưng Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương lại nghe hiểu.
Lâm Kim Thư biết lúc Bạch Cẩm Sương học năm nhất đại học có chuyện rơi xuống nước nhưng cô ấy lại không biết tình huống cụ thể là thế nào.
Bây giờ nghe Lưu Chí Kiên nói kiểu này, giống như có nhiều thứ ngay từ đầu, Bạch Cẩm Sương đã hiểu lầm thì phải.
Lâm Kim Thư nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, sắc mặt Bạch Cẩm Sương hơi tái đi, cô nhìn chằm chằm vào Lưu Chí Kiên: “Bác sĩ Lưu, ý của anh là... ban đầu là Mặc Tu Nhân đã cứu tôi sao?”
Lưu Chí Kiên gật đầu cười: “Đúng vậy, ban đầu là ngài Mặc cứu cô mà! Cô Bạch, chẳng lẽ cô không biết sao?”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương cứng đờ, từ từ lắc đầu: “Tôi không hề biết, chỉ có điều khi đó anh đã biết người đó là Mặc Tu Nhân hả?”
Lưu Chí Kiên có hơi xấu hổ: “Tôi không biết, là một người bạn cùng phòng ký túc xá của tôi biết thôi, trong nhà của anh ta cũng có nhiều tiền, khi còn bé từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166251/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.