Cảnh Hạo Đông có chút ngốc nghếch, trong cặp mắt đào hoa tràn ngập ý cười dịu dàng, làm sao còn có dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường nữa!
Anh ta nghiêm túc nhìn Lâm Kim Thư: “Kim Thư, anh thật sự rất vui vẻ nhưng mấy ngày nay lại cảm thấy rất thấp thỏm, không dám chủ động tìm em, sợ em sẽ không đáp lại anh, anh sợ anh lại không tìm em thì sau này em cũng sẽ không để ý đến anh!”
Lâm Kim Thư nhìn anh ta một cái: “Anh chưa từng thử qua, thì làm sao biết tôi sẽ không để ý đến anh cơ chứ!”
Lâm Kim Thư mím môi chậm rãi mở miệng: “Tôi đã nói với anh từ trước đó rồi, Lâm Thanh Tuấn đã cứu tôi một mạng, tôi sẽ báo ân cho anh ta nhưng mà không phải lấy tình cảm của tôi đi báo ân, bây giờ nếu tôi không thích mà cứ miễn cưỡng ở bên anh ta thì chỉ làm anh ta thêm tổn thương mà thôi!”.
Cảnh Hạo Đông ngơ ngác nhìn Lâm Kim Thư bằng ánh mắt vừa kích động vừa vui vẻ, không biết thể hiện tâm tình của mình thể nào mới tốt. Trước kia anh ta chưa bao giờ có khoảng thời gian thực sự nghiêm túc thích một người, chưa bao giờ biết loại tình cảm này sẽ làm cho người ta lo được lo mất đến như vậy, nhưng lại có sức mê hoặc không thôi.
Lâm Kim Thư bị Cảnh Hạo Đông nhìn có chút ngượng ngùng: "Anh đừng nhìn tôi như vậy, lời tôi nói đều là sự thật, hơn nữa, dựa theo tính cách của mẹ Lâm, tôi coi như là đã trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166238/chuong-515.html