Trong nháy mắt, Kim Chính Long hơi sợ hãi, giọng nói hắn ta cũng có chút phát run: “Mặc... ngài Mặc, anh đây là có ý gì?”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn hắn ta, ánh mắt kia giống như đang nhìn một con kiến bé nhỏ chẳng là gì cả, nhìn đến nỗi sống lưng Kim Chính Long lạnh toát.
Anh không nhanh không chậm mở miệng: “Phùng Nhì muốn dùng cùi chỏ nện vào vợ của tôi, cho nên, tôi muốn một cánh tay của gã. Phùng Nhất cầm ống tuýp muốn đập vợ của tôi, cho nên tôi muốn năm ngón tay của gã. Nghe nói tay đứt ruột xót, tôi đã chặt không chừa một ngón tay nào của gã, thật là không ngờ mạng của gã ta lại lớn như vậy, tới bây giờ vẫn còn sống rất tốt. Tôi vốn đã định thả cho gã ta một con đường sống rồi, chỉ tiếc... gã lại dám đá chết con mèo nhà tôi, cho nên, tôi muốn một cái chân của gã ta đấy. Thật ra thì tính mạng của gã ta trong này cũng rất ương ngạnh, đã như vậy mà còn chưa chết! Kim Chính Long, anh nói xem... bọn họ dám càn rỡ ở nhà của tôi như vậy, tôi làm như vậy có thể coi là quá đáng lắm hay không?”
Anh nói chuyện với giọng điệu rất chậm, mỗi lời nói đều nghe như thế vô cùng thản nhiên, nhưng mà những lời này lọt vào trong tại của Kim Chính Long lại không khác nào đòi mạng.
Anh đứng ở chỗ đó, nếu như không phải Triệu Khiểm xách hắn ta ra, sợ là bây giờ hắn ta ngay cả đứng cũng đứng không được.
Hắn ta cười gượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166232/chuong-509.html