Nghĩ đến đây, Mặc Tu Nhân nhịn không được nhếch môi, cũng đúng, sinh nhật anh cả đã qua rồi, anh ấy đã hai mươi bảy tuổi mà còn chưa kết hôn, mẹ muốn làm bà nội cũng là chuyện bình thường thôi! Mặc Tu Nhân nhịn không được cười cười, bước chân nhẹ nhàng đi về phía biệt thự. Ngay sau khi anh bước vào cửa, anh thấy Bạch Cẩm Sương đang đắp một tấm chăn mỏng ngủ thiếp đi trên ghế sô pha. Sắc mặt Mặc Tụ Nhân lập tức thay đổi, anh vội vàng đi tới muốn ôm cô lên phòng. Kết quả là Bạch Cẩm Sương mở mắt ra trợn tròn nhìn anh, có chút không thoải mái hừ hừ hai tiếng, thanh âm còn chưa tỉnh ngủ, đáng yêu đến mức muốn người ta xoa xoa mấy lần. Mặc Tu Nhân nghĩ như vậy nhưng cũng đã xuống tay rồi. Mặt Bạch Cẩm Sương bị xoa hai cái, tủi thân nhíu mày: “Anh làm gì vậy?” Thanh niên Mặc Tu Nhân cười: “Xoa xoa em đó!” Bạch Cẩm Sương: "... Em không phải là Tiểu Bạch!” Đừng xoa cô như xoa một con mèo thế chứ! Mặc Tu Nhân tươi cười hôn cô: “Ừm, em không phải Tiểu Bạch, em là Đại Bạch, sau này còn phải sinh ra Tiểu Bạch nữa chứ!”. Nghe thấy lời này, Bạch Cẩm Sương hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, nhíu mày nói: “Sao anh lại trở về nhanh như vậy?” Mặc Tu Nhân nhìn cô tỉnh dậy, cũng không tiếp tục ôm cô lên, anh ngồi trên sô pha, ôm cô vào lòng: “Anh còn chưa hỏi em đấy? Làm sao em lại ngủ trên ghế sô pha, cẩn thận cảm lạnh!” Bạch Cẩm Sương lè lưỡi: “Em cũng không có ý ngủ, vốn đang vừa xem điện thoại di động vừa chờ anh, ai biết được lại ngủ thiếp đi!” Mặc Tu Nhân tức giận vuốt đầu mũi cô: “Nhóc ngốc nghếch, sau này chú ý một chút! Còn nữa, tối nay em đã ăn gì? Em đã ăn no chưa?” Bạch Cẩm Sương phồng hai má lên, chớp chớp mắt: “Lúc ấy ăn no rồi, nhưng mà bây giờ... Có vẻ như lại đói rồi!” Mặc Tu Nhân cười ra tiếng: “Tốt, muốn ăn gì, anh sẽ làm cho em ăn!” Bạch Cẩm Sương nhịn không được liếm môi: “Em muốn ăn sườn cừu!” “Được rồi, anh sẽ làm món đây cho em ăn!” Mặc Tu Nhân đi vào phòng bếp làm sườn cừu, Bạch Cẩm Sương cũng đi theo, trên người có vẫn còn quẩn chăn đi theo phía sau anh: “Đúng rồi, anh còn chưa nói với em, sao anh đi nhanh như vậy đã trở về rồi, bây giờ cách thời gian anh tan tầm mới qua chưa được bao lâu!” Mặc Tu Nhân lấy sườn cừu ra, rửa sạch, định ướp thêm một chút gia vị trước. Nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy, anh nhìn cô: “Anh nghĩ đến em một mình ở nhà ăn cơm, có chút lo lắng nên trở về sớm thôi!” | Bạch Cẩm Sương hơi ngượng ngùng: “Em ăn cơm rất ngon, quản gia còn đặc biệt hỏi em. muốn ăn cái gì, sau đó làm rất nhiều món, chỉ là em còn chưa ăn xong! Chỉ có điều, bây giờ em lại có thể ăn nữa rồi, ăn xong không bao lâu lại đói!” Mặc Tu Nhân cười cười: “Không sao, cứ khi nào đói thì ăn!” Mặc Tu Nhân cầm gia vị rắc lên sườn cừu, đột nhiên hỏi Bạch Cẩm Sương một câu: “Mẹ anh biết em đang mang thai, muốn đến thăm em, em cảm thấy thế nào?” Bạch Cẩm Sương giật mình nhìn Mặc Tu Nhân: “Thật sao ạ?” Mặc Tu Nhân cười gật đầu: “Ừm, đương nhiên là thật rồi!” Bạch Cẩm Sương vẫn có chút thấp thỏm: “Bà ấy không giận em chứ! Dù sao thì trước kia em làm hại cổ phiếu công ty rớt giá, em thấy dì Mặc vô cùng tức giận!” Nói thật ra, Mặc Tổ Nhiên từ sau khi biết Tần Vô Đoạn thích Bạch Cẩm Sương, trong lòng tuy rằng không thoải mái, nhưng ngoại trừ lần đó đến nhà bắt Bạch Cẩm Sương rời khỏi Mặc Tu Nhân ra và cả thái độ đối với cô có chút lãnh đạm thì bà ấy cũng không làm chuyện gì khác. Coi như là bà ấy muốn Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương chia tay, thì cũng là ở trước mặt Mặc Tu Nhân nói, sau đó, Mặc Tu Nhân náo loạn lên với bà ấy, nhưng lại rất ít khi náo loạn ở chỗ của Bạch Cẩm Sương. Trong lòng Mặc Tố Nhiên rất rõ ràng, nếu như con trai nhà mình không muốn buông tay thì bà ấy tác động ở trong lòng Bạch Cẩm Sương nhiều hơn nữa cũng sợ là phí công vô ích mà thôi. Chính là bởi vì phong cách hành động này của Mặc Tổ Nhiên. Cho nên, thái độ trước đây của Bạch Cẩm Sương đối với Mặc Tổ Nhiên, nói thật, vẫn còn rất mơ hồ. Mặc Tu Nhân nghe được lời này, con người lóe lên, nhìn sang Bạch Cẩm Sương: “Em đừng nghĩ nhiều, hiện tại tất cả đều đã tốt rồi, mẹ anh... Bà ấy sẽ không giận em đâu!” Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, rốt cục cũng yên tâm. Cô cười ngây ngốc nhìn Mặc Tu Nhân nấu cơm, Mặc Tu Nhân nhìn cô đang ở trước mặt mình với bộ dáng không hề phòng bị, trong lòng mềm nhũn tràn đầy cưng chiều. Tổng Thúy Kiều trở về nhà họ Tống thì trực tiếp nhốt mình trong phòng, gọi điện thoại cho Tống Chí Nam: “Tống Chí Nam, tôi phải nói cho cô biết một tin tức cực kỳ xấu!” Tống Chí Nam nhíu mày: “Tin tức gì cơ?” Tâm trạng của Tổng Thúy Kiều phức tạp, cô ta thở dài: “Bạch Cẩm Sương đã mang thai rồi!” Kỳ thật, Tổng Thúy Kiều thật sự không muốn hợp tác cùng Tổng Chí Nam, thế nhưng, Tống Chí Nam hiện tại đang nắm giữ mạng sống của cô ta, cô ta cũng không có biện pháp nào khác. Bây giờ cô ta đã tiến vào nhà họ Tống, hoàn toàn không có đường lui nữa rồi! Nếu Tống Đình Nguyên biết cô ta giả mạo con gái ông ta, bình thường ông ta đối với mình tốt biết bao thì đến lúc đó chỉ sợ sẽ chán ghét cô ta đến cực điểm mà thôi, Tổng Thúy Kiều thật sự không hề hy vọng chân tướng sẽ bị vạch trần. Cho nên, cô ta chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Tổng Chí Nam. Tống Chí Nam nghe được lời của cô ta nói, trầm mặc hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Vận khí của cô ta thật tốt, nếu để cho cô ta sinh ra đứa bé nhà họ Tần thì về sau chỉ sợ là cô ta sẽ hoàn toàn đứng vững gót chân ở nhà họ Tần rồi!” Tổng Thúy Kiều mím môi không lên tiếng, điều này cô ta cũng không có cách nào tiếp nhận được! Bạch Cẩm Sương mang thai, đó cũng không phải chuyện cô ta có thể khống chế được! Giọng nói của Tổng Chỉ Nam mang theo tức giận: “Lúc trước không phải cô nói, Mặc Tổ Nhiên đã có ý làm cho Mặc Tụ Nhân và Bạch Cẩm Sương ly hôn sao?” Nghe được lời này, Tống Thúy Kiều không hiểu sao có chút thấp thỏm bất an: “Bà ấy... Bây giờ bà ấy đã gạt bỏ ý tưởng này đi rồi!”. Quả nhiên, cô ta vừa nói xong thì Tổng Chỉ Nam giống như ăn phải thuốc nổ: “Gạt bỏ ý tưởng này rồi sao? Làm sao lại bỏ qua được? Lúc trước không phải bà ấy vẫn để ý chuyện Bạch Cẩm Sương và Tân Vô Đoan quen biết sao?” Tống Thúy Kiều bị giọng nói hung dữ của cô ta dọa sợ nên nói nhỏ nhẹ hơn: “Bạch Cẩm Sương mang thai, Mặc Tổ Nhiên... Chỉ cần loại bỏ ý tưởng này, bà ấy còn có thể ôm cháu trai của mình!” Qua điện thoại, Tống Thúy Kiều vẫn có thể nghe thấy Tổng Chỉ Nam tức giận đến mức thở hổn hển. Cô ta mím môi, không dám lên tiếng. Nửa ngày sau, Tống Chỉ Nam trực tiếp mắng một câu: “Chưa được việc gì thì đã bại trận rồi!” Sắc mặt Tống Thúy Kiều trở nên khó coi, nhưng không có phản bác. Cô ta hiện tại căn bản không có quyền phản bác Tống Chí Nam, cô ta được ở nhà họ Tống là do Tổng Chỉ Nam ban cho, nếu không, cả đời này cô ta cũng không được hưởng thụ một cuộc sống phú quý như vậy. Có lẽ, đây là những gì cô ta phải trả cho vinh hoa phú quý. Có tiền thì tôn nghiêm sẽ bị người ta giẫm đạp dưới chân. Tống Chí Nam mặc kệ Tống Thúy Kiều nghĩ như thế nào, cô ta mắng người xong chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn: “Bây giờ cô còn có cách khác sao?” Tống Thúy Kiều thấp giọng nói: “Tôi nghe theo cô cả đấy!” Tổng Chí Nam trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: “Tôi còn có mấy người đáng tin cậy ở Trà Giang, đến lúc đó tôi đưa thông tin liên lạc của đối phương cho cô, cô liên hệ với bọn họ đi giúp tôi làm một việc, đứa bé của Bạch Cẩm Sương... Không thể được ra đời!”. Tống Thúy Kiều chỉ cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu: “Được, tôi đi làm đây!” Vốn dĩ Mặc Tổ Nhiên muốn cùng người trong nhà ăn cơm với Bạch Cẩm Sương, thuận tiện quan tâm đến cô một chút. Chỉ là bởi vì quan hệ với Tần Vô Đoàn nên bà lựa chọn tự mình đến biệt thự số 1 Hương Uyển. Chỉ là mặc dù bà muốn đứa con trai nhỏ của mình được hạnh phúc, nhưng bà cũng không muốn con trai lớn của mình buồn. Tổi hôm sau, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tổ Nhiên, còn có ba người Mặc Tu Nhân ăn cơm ở Biệt thự số một Hương Uyển. Sau bữa tối, Mặc Tố Nhiên bảo Mặc Tu Nhân lên tầng: “Mẹ muốn nói chuyện với Cẩm Sương!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]