Mặc Tu Nhân dè dặt nhìn Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Ngày thứ hai mà em chuyển nhà” Ngày thứ hai, anh cùng người trong nhà cãi nhau, buổi tối đi quán bar đầm mấy người dám nói linh tinh, cuối cùng đi thuê phòng, Cảnh Hạo Đông băng bó vết thương cho anh, anh uống say mèm, Cảnh Hạo Đông đưa anh về đây. Sau đó. Anh nhìn thấy là nhà đối diện với Lâm Kim Thư, cứ ở lì ở đây không rời đi. Cảnh Hạo Đông dè dặt nhìn lén Lâm Kim Thư: “Lâm Kim Thư, anh.” Lâm Kim Thư lười để ý anh, trực tiếp kéo cánh tay của Bạch Cẩm Sương: “Cầm Sương, chúng ta đi thôi”. Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư đi về hướng thang máy, nhìn thấy cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân còn đứng yên, cô cắn môi: “Đi thôi, nhưng mà không phải đi ăn cơm sao?" Mắt của Mặc Tu Nhân sáng lên, lập tức đi theo. Cảnh Hạo Đông lóe lên, đây là không để ý việc mình ở đối diện nhà bọn họ sao? Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đi vào trong thang máy, Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông cùng đi vào, Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương không chớp mắt, dường như một khắc cũng không nỡ bỏ lỡ. Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Anh đừng có nhìn em như vậy, em... mấy ngày nữa quay về Bắc Uyển số một” "Thật sao?" Trên khuôn mặt Mặc Tu Nhân, hiện lên nụ cười sáng lạn. Bạch Cẩm Sương đột nhiên có chút đau lòng, cô nghĩ rằng Mặc Tu Nhân quan tâm cô như vậy, ngày hôm đó cô rốt cuộc sao vậy, tại sao nhất định đòi đi! Dường như lý do lúc đó của cô, bây giờ với cô mà nói, đã không còn quan trọng rồi. Nhưng mà, sau khi rời đi, cô lại khó xử, nhưng lại ngại chủ động mở miệng nói quay về, trong lòng vừa mâu thuẫn vừa khó chịu, những sự bất an mẫn cảm đa nghi trước đó, cuối cùng cũng bị tình cảm của cô và Mặc Tụ Nhân đánh bại. Mấy ngày nay, không phải Mặc Tu Nhân nhớ cô, cô cũng nhớ nhung Mặc Tu Nhân, trong lòng cô biết rõ, cho dù là bất cứ lý do nào, đều không vượt qua được tình cảm của cô dành cho Mặc Tu Nhân. Cô nhìn Mặc Tu Nhân, trịnh trọng gật đầu: “Ừm, là thật, đến lúc đó em sẽ gọi anh đến chuyển nhà” Mặc Tu Nhân dường như thả lỏng người, nhìn Bạch Cẩm Sương, trên khóe mày nở một nụ cười đầy dịu dàng. Bốn người cùng nhau xuống lầu, nhưng lại đi lên hai chiếc xe khác nhau. Trên xe Lâm Kim Thư. Lâm Kim Thư nói với Bạch Cẩm Sương: “Lúc này có nghe Cảnh Hạo Đông nói chuyện không? Đi ra khỏi nhà sớm hơn chúng ta một chút, lừa chúng ta nói đã đến trước rồi, thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà” Bạch Cẩm Sương cong cong môi, âm điệu có chút trêu chọc: "Kim Thư cậu có phát hiện ra, mỗi lần cậu nhắc đến Cảnh Hạo Đông, cậu nói nhiều hơn không?” Lâm Kim Thư nhất thời không tự nhiên: “Có sao? Cảm giác của cậu sai rồi!” Bạch Cẩm Sương cười nhẹ: “Cậu nói xem?” Vành tại của Lâm Kim Thư phiếm hồng, tập trung lái xe không lên tiếng. Bạch Cẩm Sương nhìn chiếc xe phía sau họ, cười cười: “Thật ra, Cảnh Hạo Đông chỉ muốn cậu mềm lòng mà thôi, không có ý gì khác” Lâm Kim Thư hừ một tiếng, có chút không tự nhiên: “Vậy thì anh ta qua đó sớm hai tiếng đi, chỉ giỏi khua môi” Bạch Cẩm Sương mím môi cười nhẹ: “Đây chỉ là muốn kéo gần khoảng cách với cậu đó!” Nghe được lời này, mặt của Lâm Kim Thư bỗng chốc ửng đỏ: “Cầm Sương, cậu sao lại xấu xa như vậy chứ! Hơn nữa, Mặc Tu Nhân nhà cậu không phải cũng ở đối diện sao, còn có anh ấy làm sao biết được tớ ở đó, có phải cậu nói với anh ấy không?” Bạch Cầm Sương vô tội lắc đầu: “Trời đất chứng giám, tớ thật sự không biết, anh ấy tại sao lại ở đối diện?" Lâm Kim Thư hứ hai tiếng, biểu hiện không tức giận. Chiếc xe phía sau. Cảnh Hạo Đông lên xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảnh Hạo Đông nhìn anh một cái: “Tôi nói cậu lúc nãy ra khỏi nhà, không phải là cố ý chọn thời gian đó chứ.” Mặc Tu Nhân nhắm mắt, không để ý anh ta. Thật ra, Cảnh Hạo Đông hiểu rõ anh nhất, anh chính là chọn thời gian đi ra khỏi nhà. Đôi tại của anh đã trải qua đào tạo nghiêm ngặt và rất nhạy bén, cách một cửa, anh nghe thấy tiếng giày và túi xách ở nhà đối diện, và sau đó anh bắt đầu ra hiệu với Cảnh Hạo Đông. Anh ở nhà đối diện ở lầu như vậy, vẫn luôn không muốn bị Bạch Cẩm Sương phát hiện, nhưng mà hôm nay biết được tin Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đồng ý ra ngoài ăn cơm, anh liền biết thái độ của Bạch Cẩm Sương đã dịu đi. Anh cố ý làm như vậy, là muốn Bạch Cẩm Sương mềm lòng, sớm ngày về nhà với anh. Gần đây anh không ngủ ngon, hai viên thuốc ngủ cũng không có tác dụng, bác sĩ nói anh đã có sức đề kháng đối với thuốc ngủ rồi, bảo anh hạn chế uống thuốc ngủ, áp dụng phương pháp chữa trị khác. Thật ra, những điều này anh đều không để ý chỉ cần Bạch Cẩm Sương có thể quay về, cho dù là mất ngủ, nhưng ít nhất khoảng trống trong lòng sẽ được lấp đầy. Nhưng mà, điều anh không ngờ là anh vừa mở cửa, Cảnh Hạo Đông đã không giữ được mồm. Lúc đó, anh đã mở cửa ra rồi, Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương cũng nghe thấy lời của Cảnh Hạo Đông rồi, anh muốn cản cũng đã muộn rồi. Nhưng mà, anh rất hiểu rõ Cảnh Hạo Đông, biết tên này chỉ nói lung tung, thích đùa giỡn, nếu như chuyện anh ta không làm, cho dù tốt xấu, anh ta cũng không tự chuốc khổ lên bản thân. Cảnh Hạo Đông thấy Mặc Tu Nhân không nói chuyện,không nhịn được tố cáo: “Tôi nói này không phải chứ, nhìn Bạch Cẩm Sương một cái liền có thể ngủ luôn rồi? Nhà thiết kế Bạch là thuốc gì vậy?” Mặc Tu Nhân nghe được anh ta lèm bèm, không nhịn được đen mặt nói: “Im miệng!” Cảnh Hạo Đông đắc ý: “Tôi nói cậu như vậy không được nha, Tu Nhân, lúc cần thì nhiệt tình lúc không cần thì lạnh nhạt, tôi không vui rồi đó” Mặc Tu Nhân cạn lời nhìn anh ta: “Tôi đau đầu, cậu có thể để tôi nghỉ một lát được không?” Khóe miệng Cảnh Hạo Đông giật giật hai cái: “Được thôi, cậu ngủ đi.” Nói xong, anh ta vẫn không nhịn được nói: “Buổi tối không ngủ, ban ngày bị thương” Mặc Tu Nhân: "..” Anh thật sự muốn ném tên này ra bên ngoài mà. Bạch Cầm Sương đến nhà hàng Minh Toàn, đột nhiên phát hiện nhà hàng có rất nhiều người, còn có nhiều tác giả cầm máy ảnh dài và máy ảnh ngắn. Bạch Cẩm Sương có chút hiểu kì đây là chuyện gì. Bọn họ xuống xe, mới nhìn thấy ông chủ của nhà hàng Minh Toàn đi ra, tiếp nhận phỏng vấn của tác giả. Bạch Cẩm Sương mím môi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mặc Tu Nhân lập tức nói: “Anh hỏi xem” Mặc Tu Nhân tùy tiện hỏi một vị khách bước ra từ nhà hàng Minh Toàn: "Chào anh, ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều phóng viên như vậy?” Người đó nói: “Ai, đừng nhắc nữa, buổi chiều có một tên điên, cầm dao chém người ở trong nhà hàng Minh Toàn, cũng không biết làm sao cho vào được, buổi chiều kẻ điên bị bắt đi rồi, lúc này toàn bộ nhà hàng Minh Toàn đều phải kiểm tra, giống như kiểm tra ở sân bay vậy, chuyện này xé ra to, kéo đến nhiều ký giả”. Nghe đến lời này, sắc mặt của Bạch Cẩm Sương thay đổi: “Vậy có ai bị thương không?” Người đó nói: “Không bị thương chắc, đối phương cầm đao đó, cuối cùng có một vị khách đang ăn cơm khống chế được tên đó rồi, may là người bị thương không nguy hiểm đến tính mạng" Vị khách đó nói xong liền đi, sắc mặt bốn người Bạch Cẩm Sương có chút phức tạp. Cảnh Hạo Đông cau mày: “Sao lại xảy ra chuyện này?”. Mặc Tu Nhân liền bảo vệ bên cạnh Bạch Cẩm Sương, không biểu cảm nói: “Chuyện như này ở mỗi một nơi trên thế giới có thể xảy ra bất cứ lúc nào.” Nghe đến chuyện này, Lâm Kim Thư liền nhớ đến người lúc trước nổi điên lái xe đâm mình, sắc mặt của cô ấy không được | thoải mái: “Chúng ta vào trong đi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]