Người bạn kia gật gật đầu: “Tôi biết rồi, anh muốn tôi dùng hai người này làm điểm đột phá để tìm chứng cứ và manh mối, đúng không?”
Mặc Tu Nhân trả lời: “Ừ, cám ơn anh. Nếu có phát hiện mạnh mối gì thì nói cho tôi biết. Tôi sẽ cho người tiếp tục theo dõi”
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại xong thì xuống xe đi vào biệt thự.
Ban đầu Mặc Tu Nhân nghĩ rằng chắc là nhóm người này đang chơi đùa rất sôi nổi.
Kết quả là sau khi anh bước vào thì thấy mọi người đang ngồi trên bãi cỏ cách khu vườn hoa không xa, nhìn tất cả họ đều giống như bố mẹ đã chết.
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân chùng xuống và anh sải bước đi tới.
Bởi vì vườn hoa đã che mất cái hố nên Mặc Tu Nhân không để ý, thậm chí anh còn không nhìn thấy nó.
Khi mọi người nhìn thấy Mặc Tu Nhân thì họ chỉ liếc nhìn, không ai chào hỏi hay tiếp cận làm thân với anh cả. Rõ ràng là họ đang sợ hãi trước cái xác.
Mặc Tu Nhân cũng không quan tâm, anh đi thẳng đến chỗ Bạch Cẩm Sương siết chặt tay cô: “Có chuyện gì vậy? Cẩm Sương, sao tay em lạnh thế?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, nhìn về phía cái hố cách đó không xa và nói nhỏ: “Tụi em đào được thi thể trong vườn hoa. Xem ra là mới chết chưa lâu lắm”
Nghe vậy thì đôi mắt Mặc Tu Nhân lập tức chùng xuống.
Anh nhìn theo ánh mắt của Bạch Cẩm Sương rồi nheo mắt hỏi: “Eh đã báo cảnh sát chưa?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đã báo rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166204/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.