Thấy thái độ vò mẻ chẳng sợ nứt của Lâm Thanh Tuấn, mẹ Lâm tức đến mức muốn đánh người: “Con thích Lâm Kim Thư kia như thế, cho dù phải đối nghịch với mẹ à?”
Lâm Thanh Tuấn không muốn nói gì, nhắm mắt im lặng.
Mẹ Lâm nói: “Nếu con muốn ở bên cạnh cô ta cũng được, bảo cô ta quỳ xuống xin lỗi mẹ, nói tất cả những lỗi lầm hôm qua của cô ta ra trước mặt con một lần!”
Lâm Thanh Tuấn giận: “Đủ rồi! Mẹ, mẹ có thể để con yên tĩnh một mình, để con yên tâm nghỉ ngơi chữa vết thương được không, mẹ muốn ép con chết sao?”
“Mẹ ép con chết ư? Là con tiện nhân Lâm Kim Thư kia suýt thì hại chết con, nếu không phải vì cô ta, con sẽ thân tàn ma dại như thế này à? Bây giờ cô ta còn chạy theo người đàn ông khác, con tức giận với mẹ làm gì?” Mẹ Lâm cãi đến cùng, gân cổ quát to, có khi cả hành lang cũng nghe thấy.
Lâm Kim Thư tái mặt gõ cửa. Lâm Thanh Tuấn và mẹ Lâm ngẩng đầu nhìn lên ngay, Lâm Kim Thư đẩy cửa ra, mím môi nói: “Ngại quá, làm phiền rồi, tôi đưa canh đến cho Lâm Thanh Tuấn!”
Mẹ Lâm cười lạnh: "Chẳng phải cô đi rồi à? Còn quay lại làm gì?”
Lâm Kim Thư bình tĩnh đi vào, đặt canh lên bàn: “Vì tôi mà Lâm Thanh Tuấn gặp tai nạn xe cộ, tôi sẽ không mặc kệ!”
Mẹ Lâm trào phúng nhìn cô: “Không mặc kệ, vậy hôm qua cô chạy đi đâu? Chỉ một bát canh mà đã muốn mua lòng con tôi, tôi nói cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166197/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.