Đầu Bạch Cẩm Sương sắp nổ tung luôn rồi, với cái kiểu kêu gào mồm ăn vạ như Tôn Vân Phi thì nếu để bà ta lộng hành không kiêng nể gì thì hoàn toàn không giải quyết ổn thỏa được.
Nhưng, nếu để Sở Tuấn Thịnh ra mặt vì cô, trong lòng cô cũng thấy không ổn cho lắm.
Cô vừa định lên tiếng thì giọng nói của Vu Phương vang lên: “Chuyện gì thế này?"
Vu Phương vội vàng chạy tới, Tôn Vân Phi vừa nhìn thấy chồng mình liền lập tức khóc lóc ầm ĩ: “Vu Phương à, ông xem đứa cháu gái này của ông đi, bây giờ nó bắt tay với người ngoài bắt nạt tôi, tôi không sống nổi nữa”
Vụ Phương nhìn người Tôn Vân Phi đầy vết cà phê, rồi lại nhìn đầu tóc Bạch Cẩm Sương đang ướt rượt, trước mặt còn có một người thanh niên đầy vẻ thù địch.
Ông ta không ngốc, biết rõ đức hạnh của vợ mình thế nào nên về cơ bản cũng đoán ra được tình hình.
Ông ta trừng mắt với Tôn Vân Phi, nói: “Bà ngậm miệng lại cho tôi, bà không biết xấu hổ là gì hả?”
Mặc dù tính tình Tôn Vân Phi cay nghiệt, nhưng Vu Phương là chủ trong gia đình, lúc ông ta thực sự nổi giận, bà ta cũng không dám nạt nộ với ông ta.
Bà ta chỉ tức giận trừng mắt với Bạch Cẩm Sương.
Vu Phương nói với Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, hôm nay đã để cháu phải chịu ấm ức rồi. Hôm khác cậu sẽ tạ lỗi với cháu, cậu đưa mợ cháu về trước nhé!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu.
Vu Phương kéo Tôn Vân Phi đang miễn cưỡng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166193/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.