Ánh mắt Viên Khánh Đông sáng lên, nói: “Em quay về Minh Thành à?”
Tống Chí Nam hơi ngẩn ra, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Ừ”
Viên Khánh Đông hỏi: “Tại sao?”
Giọng nói của Tống Chí Nam hơi hoảng loạn: “Tại sao cái gì tại sao chứ, nhà em ở Minh Thành đương nhiên muốn quay về thì về thôi chứ sao.”
Viên Khánh Đông hơi thất vọng: “Chắc là bởi vì Mặc Tu Nhân, Chí Nam, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, Mặc Tu Nhân không thích em, em đừng trầm mê không tỉnh ngộ nữa!”
Giọng nói của Tống Chí Nam mang theo tiếng khóc, nói: “Lần này em đối phó với Bạch Cẩm Sương thật sự không phải vì Mặc Tu Nhân, anh tin em có được hay không?”
Trái tim của Viên Khánh Đông lại không đáng giá lần nữa mà mềm lòng: “vậy em nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ khi nào anh biết rõ chân tướng rồi thì anh mới có thể quyết định giúp đỡ em, em không thể cứ vô duyên vô cớ chỉ lệnh anh đi giết người mà, đúng không? Anh không phải công cụ của em, anh muốn tốt cho em, em có hiểu không?”
Tống Chí Nam trầm mặc vài giây, giống như là hạ quyết tâm gì đó, nhắm mắt lại nói: “Em điều tra được một chuyện, nên, Bạch Cẩm Sương không thể không chết!”
“Chuyện gì?” Viên Khánh Đông trâm giọng hỏi.
Tống Chí Nam nói: “Bạch Cẩm Sương, không phải con gái ruột của Bạch Cao Minh, thân phận thật của cô ta là con gái ruột thất lạc hai mươi năm trước của chú em, cô ta lớn lên giống thím của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166163/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.