Dường như Tống Đình Nguyên đã nghĩ ra điều gì đó nên chậm rãi nói: “Nhà thiết kế có năng lực thần kỳ mà chú đang nói đến chính là ám chỉ cô ta. Trong hai năm qua, tác phẩm mà cô ta thiết kế là tác phẩm duy nhất khiến chú vừa nhìn đã hài lòng. Nếu cháu muốn học hỏi thì có thế học hỏi từ cô ta” Khi Tống Chí Nam nghe thấy cái tên Bạch Cấm Sương thốt ra từ miệng Tống Đình Nguyên thì cô ta đã siết chặt lòng bàn tay lại và cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Cô ta cảm thấy bản thân sắp không thể giả bộ được nữa nên nói: “Chú à, cháu sẽ cố gắng học hỏi từ cô ta.”
Những lời cuối cùng được cô ta nói như là gắn từng tiếng vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô ta như vậy thì Tống Đình Nguyên cảm thấy hơi bực bội: “Nếu đã biết rồi thì học hành cho tốt vào. Cháu đi trước đi, chú còn có việc bận phải làm”
Tống Chí Nam đứng dậy, cầm bản thảo thiết kế của cô ta trong tay rôi nhìn Tống Đình Nguyên và giả vờ thản nhiên hỏi: “À đúng rồi chú à, hai năm qua không có tin tức gì về thím sao?”
Lập tức sắc mặt của Tống Đình Nguyên trở nên lạnh lùng: “Chí Nam, có một số việc không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Sắc mặt của Tống Chí Nam thay đổi hẳn: “Vậy thì cháu sẽ không quấy rầy chú nữa.”
Sau khi nói xong, cô ta ôm bản bản thảo thiết kế rồi rời đi. Tống Đình Nguyên nhìn chằm chằm vào cửa phòng làm việc và lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166145/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.