Mặc Tu Nhân khẽ lắc đầu, khom lưng xuống, vươn tay nắm lấy tay của Bạch Cẩm Sương: “Đều tại anh, anh không bảo vệ được cho em, rõ ràng anh ở đó nhưng vẫn để em bị thương!” Không ai biết rằng, vào khoảnh khắc đầu Bạch Cẩm Sương chảy máu, trong lòng anh hoảng loạn đến mức nào. Bạch Cẩm Sương khẽ nhíu mày, cô không thích bộ dạng tự trách cứ bản thân này của anh: “Anh đã cố gắng hết sức rồi, cánh tay của anh cũng bị axit ăn mòn! Em có thể cảm nhận được thành ý và quyết tâm muốn bảo vệ em của anh!” Lâm Kim Thư đứng bên cạnh ngạc nhiên liếc nhìn cánh tay của Mặc Tu Nhân, cô chú ý tới miếng gạc quấn quanh cánh tay anh. Nói thật lòng thì cô khá tức giận khi cô nghe tin Mặc Tu Nhân cũng có mặt ở đó mà Bạch Cẩm Sương vẫn bị thương. Trước đó cô quá áp lực nên hoàn toàn không để ý đến cánh tay của Mặc Tu Nhân cũng bị thương! Bây giờ xem ra cô quá là độc đoán! Mặc Tu Nhân chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bạch Cẩm Sương, lắc đầu trầm giọng nói: “Có thành ý và quyết tâm thôi vẫn không đủ, anh vẫn chưa đủ tốt!”. Nếu như lúc đó anh đích thân lên tầng đón Bạch Cẩm Sương hoặc đợi cô đi cùng mình thì khi nguy hiểm xảy ra, anh nhất định sẽ có cách phản ứng kịp thời, ít nhất là không để Cẩm Sương bị thương. Từ trong sâu thẳm ánh mắt của Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy sự đau khổ của anh. Cô mím chặt môi, vươn tay nắm lấy tay của Mặc Tu Nhân, không muốn tiếp tục chủ đề này. Về việc cô bị thương, càng nói sẽ càng khiến Mặc Tu Nhân đau buồn. Cô chuyển sang chủ đề khác: "À phải rồi, Mặc Tu Nhân, cánh tay anh sao rồi?” Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Chẳng có gì to tát cả, em không cần lo đâu!” Giọng điệu của Mặc Tu Nhân thể hiện rõ rằng anh không muốn nói về vết thương trên cánh tay của mình. Anh đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của Bạch Cẩm Sương, trong lòng anh vô cùng lo sợ, sự việc lần này thực sự khiến anh sợ hãi. May mắn thay Bạch Cẩm Sương vẫn ổn. Anh không thể nào tưởng tượng nổi, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến nhường nào nếu thật sự hắn ta đổ axit sunfuric lên người Bạch Cẩm Sương. Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, muốn khuyên anh vài câu, nhưng lại nghĩ tới mình cũng đang nằm trên giường bệnh, nhất thời cô không nói nên lời. Lúc này, điện thoại của Mặc Tu Nhân vang lên. Anh liếc mắt nhìn xuống, là Triệu Văn Vương gọi đến. Anh nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt cô: “Em ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi nhé, anh ra ngoài nghe điện thoại!”. Bạch Cẩm Sương ngoan ngoãn gật đầu. Mặc Tu Nhân đứng dậy, nhìn sang Lâm Kim Thư: “Lâm Kim Thư, phiền cô chăm sóc Cẩm Sương giúp tôi!” Lâm Kim Thư gật đầu. Mặc Tu Nhân vừa đi, cô đã bước tới vị trí mà anh vừa đứng lúc nãy. Khuôn mặt nhỏ bé của cô trở nên lạnh lùng, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi vừa rồi ở ngoài phòng cấp cứu cô đã lo lắng thế nào. Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương, mím môi nói: “Mặc Tu Nhân cũng lo lắng cho cậu đó nhỉ!”. Bạch Cẩm Sương nghe những lời này, trong lòng cảm thấy hơi buồn bã: “Lúc đó anh ấy bất chấp tính mạng chạy tới, suýt chút nữa đống axit sunfuric đó đã văng vào lưng anh ấy. May mắn thay cuối cùng chỉ văng đôi chút vào cánh tay, nếu không thì không biết anh ấy sẽ bị thương đến mức nào nữa!”. Mắt Lâm Kim Thư sáng lên: “Phải đó, may mắn là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với hai người. À đúng rồi, cậu có biết tại sao hắn ta. lại muốn tạt axit vào em không?” Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Mình không biết nữa! Lúc đó anh ta gớm ghiếc hét lên, Bạch Cẩm Sương cô đi chết đi. Khi ấy tớ rất sợ hãi, chưa. từng nghĩ đến sẽ gặp phải việc này!”. Lâm Kim Thư gật đầu, cô không hỏi nhiều thêm nữa. Thế nhưng, chuyện nghiêm trọng như thế xảy ra, Mặc Tu Nhân hẳn sẽ điều tra rõ ràng. Ngay lúc này, ở cầu thang ngoài phòng bệnh. Mặc Tu Nhân trả lời điện thoại. Giọng của Triệu Văn Vương vang lên từ điện thoại: “Giám đốc Mặc, cảnh sát đã thấm vấn người đàn ông tạt axit. Đối phương cũng tự nhận mình là fan của Quý Nhiên, thần kinh của anh ta cũng không ổn định. Anh ta cho rằng cô Bạch đã hãm hại Quý Nhiên, vì thế anh ta mới trả thù cô Bạch như thế!” Nghe xong những lời này, Mặc Tu Nhân lạnh lùng nói: “Ồ, vậy sao? Anh ta nói như thế à?”. Triệu Văn Vương gật đầu: “Anh ta khai với bên cảnh sát như thế!” Mặc Tu Nhân bình tĩnh nói: “Cố gắng tìm mọi cách đưa anh ta ra ngoài, hiểu ý của tôi chứ?” Triệu Văn Vương giật mình: “Ý của anh là chúng ta không kiện anh ta mà để cảnh sát thả ra? Nhưng những thứ anh ta làm đã vi phạm pháp luật rồi!” Mặc Tu Nhân lạnh lùng nói ra ý nghĩa sâu xa trong câu nói của mình: “Không phải nói tinh thần anh ta không ổn định sao? Theo như tôi biết, bệnh nhân tâm thần không cần phải thụ án. Vứt cho anh ta giấy chứng nhận bị bệnh tâm thần, thả anh ta ra ngoài, tôi sẽ đích thân đưa anh ta đi chữa trị!” Qua điện thoại, Triệu Văn Vương nghe thấy câu nói cuối cùng của Mặc Tu Nhân đích thân đưa tên kia đi chữa trị, không khỏi rùng mình: “Vâng thưa giám đốc Mặc, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”. Sự thù địch u ám hằn trong đôi mắt của Mặc Tu Nhân, anh cúp điện thoại. Mặc Tu Nhân quay lại phòng bệnh với vẻ mặt bình tĩnh, anh đưa tay xoa xoa *** mày, điều chỉnh lại cảm xúc. Khi anh bước đến phòng bệnh, đột nhiên nhìn thấy một người rất quen thuộc đi về phía mình. Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Anh cả!” Tần Vô Đoan dáng vẻ lo lắng, hoang mang, nghe thấy giọng của Mặc Tu Nhân, lúc này mới tập trung ánh mắt về phía anh: “Tu Nhân, sao em lại đây?” Mặc Tu Nhân nhíu chặt mày: “Em nên hỏi anh mới phải chứ, sao anh lại ở đây?” Tần Vô Đoan mím chặt môi, vẻ mặt có chút lo lắng: “Anh có cô em gái xảy ra chuyện nên anh đến bệnh viện thăm cô ấy. Em có việc gì không? Không thì anh đi trước đây!” Mặc Tu Nhân nghe thấy 2 tư “em gái” không hiểu sao sắc mặt lại hơi khó coi. Tần Vô Đoan nói xong thì đi thẳng đến cửa phòng bệnh cách đó mấy bước, định gõ cửa phòng. Cuối cùng thì sắc mặt Mặc Tu Nhân trùng hẳn xuống, anh lạnh giọng lên tiếng, cắt ngang Tần Vô Đoan đang định mở cửa: “Anh cả!” Tần Vô Đoan xoay người lại, cau mày: “Sao thế? Em còn có việc gì nữa sao?” Trong ánh mắt của Mặc Tu Nhân có phần phức tạp, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản: “Có đó, em muốn hỏi anh một chuyện!” Tần Vô Đoan không kiên nhẫn nữa, nóng nảy trả lời: “Có chuyện gì đợi anh thăm người xong rồi nói sau đi!” Thái độ của Mặc Tu Nhân miễn cưỡng: “Không cần đâu, người anh muốn thăm là Bạch Cẩm Sương nhỉ! Cô ấy kiểm tra xong rồi, không sao cả!” Lúc này, Tần Vô Đoan đứng hình, anh nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân: “Em...em đưa Tiểu Bạch đến đây sao?”. Nghe thấy tên thân mật mà Tần Vô Đoan gọi Cẩm Sương, sự khó chịu trong lòng Mặc Tu Nhân đạt đến cực điểm, Tiểu Bạch, cái tên nghe tràn đầy tình yêu biết bao! Nhưng anh thậm chí không hề biết rằng, anh khoa trên mà Trịnh Hoài Thanh nhắc tới trước đây chính là Tần Vô Đoan. Nếu như nói trước đây anh không thể đoán ra, hiện tại Tần Vô Đoan đang lo lắng như ngồi trên đống lửa như vậy, nghĩ kỹ thì trước đây Tần Vô Đoan và Bạch Cẩm Sương cũng khá trùng hợp, còn có những gì Trịnh Hoài Thanh nói, không so sánh được với nhau, đàn anh của Bạch Cẩm Sương, cả thành phố Trà Giang chỉ có Tần Vô Đoan mới có tư cách! Hai năm trước ra nước ngoài, hoàn cảnh tốt, tốt nghiệp đại học thành phố Trà Giang, đẹp trai, giàu có đều ngang ngửa với Mặc Tu Nhân! Ngay lập tức Mặc Tu Nhân nắm chặt nắm đấm. Anh không trả lời của hỏi của Tần Vô Đoan, ngược lại mặt ăn trùng xuống, giọng điệu chua chát mà mỉa mai hỏi: “Anh chính là đàn anh đối xử ân cần với Cẩm Sương, về nước còn bám lấy cô ấy, lúc trước còn đi ăn đồ tây với cô ấy đấy à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]