Bạch Cẩm Sương không ngốc, đương nhiên là biết Cảnh Hạo Đông nói đề tài gì. Cô đỏ mặt lên không nói gì.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy cảnh Hạo Đông cố ý đến Bạch Cẩm Sương, không nhịn được lườm anh một cái: "Cậu có tin cậu nói thêm câu nữa, mình đem cậu vứt xuống tầng dưới không!"
Cảnh Hạo Đông lập tức cười lên, đôi mắt tràn đầy ý cười dâm tà: "Được rồi, không cần cậu ném, mình bây giờ đi xuống dưới đón người đây!"
Cảnh Hạo Đông cười rời đi Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân thấp giọng nói: "Đều tại anh, bảo anh đừng có ở bãi đỗ xe làm bậy, anh không nghe!"
Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Sương một chút phát hiện môi cô rõ ràng là không tố son, lại có chút đỏ.
Tác phần chính là bản thân mình vừa nãy hôn cô dùng quá sức rồi.
Anh có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Không sao, không nhìn ra được cái gì đâu, lát nữa ai nếu như dám nói linh tinh anh đuổi họ ra ngoài!".
Nghe thấy Mặc Tu Nhân nói như vậy, Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười khẽ: "Anh mời người ta đến ăn cơm, còn muốn đuổi người ta ra ngoài!"
Mặc Tu Nhân nhìn thấy cô cười, đáy mắt cũng có ý cười: "Chính là bởi vì chúng ta mời người đến ăn cơm cho nên chúng ta có quyền đuổi họ ra ngoài!"
Bạch Cẩm Sương cười lắc đầu một cái: "Ngụy biện!" Lúc này Mặc Tu Nhân có tin nhắn đến. Mặc Tu Nhân cầm điện thoại lên nhìn một cái. Dư Thiên Thanh: "Anh Nhân, anh đang làm gì? Ăn cơm tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166096/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.