Mặc Tu Nhân cũng không tức giận, anh trực tiếp móc điện thoại di động ra, mở tấm ảnh mà Lâm Kim Thư đã làm nét đưa tới Lý Khải trước mặt, cho anh ta nhìn lướt qua.
Lý Khải nhìn vào tấm ảnh, một tấm ảnh rất rõ mặt, anh ta vô cùng khiếp sợ, khó có thể tin được.
Mặc Tu Nhân lấy lại di động, giọng điệu lạnh lùng: “Thấy rõ rồi thì tôi cũng không nói thêm gì với anh nữa!”
Lý Khải khó khăn ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân, biểu cảm hoảng loạn, nói năng lộn xộn: “Trước... Tiên sinh, tôi... Tôi thật sự... Thật sự... Tôi... Đó không phải là tôi!”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn anh ta: “Tới nước này rồi anh còn nói người trên ảnh không phải anh, được rồi, tôi hiểu rồi!”
Mặc Tu Nhân xoay người, nói với Triệu Khiêm: “Giao cho cậu xử lý, đừng để chết là được!”
Mặc Tu Nhân nói xong, quay người đi mất.
Triệu Khiêm hờ hững, sắc mặt vô cảm, đưa tay rút một con dao găm trong túi ra.
Con dao găm mới vừa mở ra, lưỡi dao sắc bén, ở dưới ánh đèn, lóe lên một tia sáng trắng sắc lẹm.
Lý Khải thấy cảnh này, sợ tới mức tè ra quần.
Anh mở miệng gọi Mặc Tu Nhân: “Tiên sinh, tiên sinh! Ngài từ từ, tôi có chuyện muốn nói!”.
Mặc Tu Nhân dừng chân lại một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc, kéo ghế dựa bên cạnh qua rồi ngồi xuống, miễn cưỡng nhìn qua mặt Lý Khải: “Nói đi, tôi nghe!”.
Người đàn ông Lý Khải khóc nức nở, giọng nói và dáng vẻ chật vật sợ hãi: “Tôi... tôi là bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166079/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.