Tề Bạch Mai cảm kích nhìn Bạch Cẩm Sương.
Hai mắt cô ta ửng đỏ, cắn chặt răng, nhìn nhìn Bạch Cẩm Sương, rồi lại nhìn về phía Mặc Tu. Nhân: "Giám đốc Mặc, cảm ơn anh khi nãy đã buông tha..."
Cô ta còn chưa nói hết câu, thì đã bị Mặc Tu Nhân đánh gãy: "Cô không cần vội vã cảm ơn tôi như thế! Tôi không báo cảnh sát, không có nghĩa tôi sẽ buông tha cho nhà họ Từ! Buông tha cho mẹ của cô!".
Rồng có vảy ngược, động vào sẽ chết!
Anh cũng có vảy ngược, đó là Bạch Cẩm Sương, sức khỏe của Bạch Cẩm Sương chính là điểm mấu chốt của anh!
Nếu như có người dám động vào điểm mấu chốt của anh, thế thì anh sẽ bất chấp tất cả!
Mặc Tu Nhân nói xong rồi, xoay người sang hướng khác, chủ động vươn tay ra, cầm chặt lấy tay của Bạch Cẩm Sương, rồi tặng cho cô một ánh mắt như muốn nói cô cứ an tâm đi. . Đọc truyện hay, truy cập ngay ( T r u m T r u y e n . N ET )
Xa cách vài ngày, tay của hai người bọn họ lại nắm chặt lấy nhau, khiến Bạch Cẩm Sương cảm thấy vừa an tâm lại kiên định.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân một cái, mím mím môi, cô cảm thấy như có một dòng nước ấm chạy dọc trong lòng, khiến cho cô không kìm được mà.. hơi cong khóe môi.
Tề Bạch Mai nghe thấy mấy câu kia của Mặc Tu Nhân, sắc mặt thay đổi.
Nói cho cùng, thì chuyện này cũng không phải do cô ta sai, sao cô ta lại phải để mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166074/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.