Tề Bạch Mai cảm kích nhìn Bạch Cẩm Sương. Hai mắt cô ta ửng đỏ, cắn chặt răng, nhìn nhìn Bạch Cẩm Sương, rồi lại nhìn về phía Mặc Tu. Nhân: "Giám đốc Mặc, cảm ơn anh khi nãy đã buông tha..." Cô ta còn chưa nói hết câu, thì đã bị Mặc Tu Nhân đánh gãy: "Cô không cần vội vã cảm ơn tôi như thế! Tôi không báo cảnh sát, không có nghĩa tôi sẽ buông tha cho nhà họ Từ! Buông tha cho mẹ của cô!". Rồng có vảy ngược, động vào sẽ chết! Anh cũng có vảy ngược, đó là Bạch Cẩm Sương, sức khỏe của Bạch Cẩm Sương chính là điểm mấu chốt của anh! Nếu như có người dám động vào điểm mấu chốt của anh, thế thì anh sẽ bất chấp tất cả! Mặc Tu Nhân nói xong rồi, xoay người sang hướng khác, chủ động vươn tay ra, cầm chặt lấy tay của Bạch Cẩm Sương, rồi tặng cho cô một ánh mắt như muốn nói cô cứ an tâm đi. . Đọc truyện hay, truy cập ngay ( T r u m T r u y e n . N ET ) Xa cách vài ngày, tay của hai người bọn họ lại nắm chặt lấy nhau, khiến Bạch Cẩm Sương cảm thấy vừa an tâm lại kiên định. Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân một cái, mím mím môi, cô cảm thấy như có một dòng nước ấm chạy dọc trong lòng, khiến cho cô không kìm được mà.. hơi cong khóe môi. Tề Bạch Mai nghe thấy mấy câu kia của Mặc Tu Nhân, sắc mặt thay đổi. Nói cho cùng, thì chuyện này cũng không phải do cô ta sai, sao cô ta lại phải để mình kẹt ở giữa, để cả hay bên cùng khó xử cơ chứ! Thế nhưng cũng không thể nói rằng nó không liên quan gì tới cô ta được, bởi tất cả những chuyện này đều do cô ta nên mới được dựng lên, mẹ cô ta cũng vì cô mà tìm tới Bạch Cẩm Sương để giận chó đánh mèo, Bạch Cẩm Sương tại bay vạ gió, nói tiếp thì, mọi chuyện thế này cũng đều do mẹ cô ta cả. Lúc này trong lòng Bạch Cẩm Sương vẫn còn đang rối rắm, nên cũng không muốn nói chuyện tình nghĩa gì. Tề Bạch Mai không biết làm sao nhìn về phía Mặc Tu Nhân, giờ cô đã không biết phải làm thế nào rồi. Lâm Kim Thư nhìn thấy Tề Bạch Mai đã bị thương tích tới mức này rồi, còn lại phải chịu đựng sự bất lực kia, cảm thấy không thể chịu đựng thêm nổi nữa. Hai mắt cô lóe lên, lấy di động ra: "Bạch Mai, cậu nhìn thức bức ảnh này xem, người trên bức ảnh này, cậu biết chứ?" Hôm qua Tề Bạch Mai phải chịu kinh hách, gây sức ép tới mức bị thương, cũng chỉ vì muốn giúp chứng minh cho sự trong sạch của Bạch Cẩm Sương, nên mới điều tra hai người có trong bức ảnh này. Thế nên Lâm Kim Thư quyết định, vẫn nên ra tay giúp cô ta lần này. Tề Bạch Mai nghe thấy lời nói của Lâm Kim Thư, mới nhìn về phía bức ảnh bị làm mờ trong tay của Lâm Kim Thư. Ngay khi vừa nhìn thấy bức ảnh kia, hai đồng tử trong mắt cô ta co rụt lại, vẻ mặt trở lên kích động: "Tớ biết người này, cả hai người tớ đều biết, người phụ nữ kia, ngày hôm đó tới bệnh viện để nhổ răng, tớ còn nói với bác sĩ Vân, bộ dáng của cô ta và Cẩm Sương giống nhau quá đi, có vẻ như cô ta đã trang điểm, chỉ cần chỉnh sửa hình ảnh thêm một chút, thì nhìn sẽ y hệt Cầm Sương! Trách sao nhìn ảnh chụp sẽ không nhận ra được!". Cô ta hơi dừng lại, rồi nói tiếp: "Còn người đàn ông kia, tớ nhớ kĩ, dưới lỗ tại của anh ta có một nốt ruồi màu đen, ngày hôm đó đứng cạnh người phụ nữ kia, ở trước cửa phòng khám bệnh nói chuyện với nhau, người này còn thấy tớ với bác sĩ Vân đi tới gần, thì nhanh chóng bỏ đi, khi đó tới cũng không để ý lắm, giờ nghĩ lại, hẳn là từ khi đó, bọn họ đã bắt đầu để dàn dựng chuyện này rồi!" "Còn có, chuyện trên mạng đồn đại là có thật, người đàn ông này đúng là đã kết hôn, hắn ta tên là Lý Hùng, hắn cũng thật sự có một đứa con trai, tên là Lý Ngạn Hy, trước đó Lý Ngạn Hy từng bị thương tới mức xương cố bị dập nát, nằm viện ở bệnh viện Việt Đức, khi đó Lý Hùng không đủ tiền để trả tiền viện phí, bác sĩ Vẫn còn giúp hắn ta xin tài trợ từ quỹ tài trợ của bệnh viện, để giúp con trai hắn ta phẫu thuật, hắn ta nói với bọn tớ, vợ hắn ta sinh Lý Ngạn Hy ra không lâu sau thì bỏ đi, đây là một số chuyện mà tớ có thể đại khái tìm hiểu được, giám đốc Mặc, anh có thể dựa vào đây để điều tra tiếp, chắc hẳn sẽ nhanh chóng có thể chứng minh cho sự trong sạch của Cẩm Sương!" Mặc Tu Nhân nghe thấy mấy lời này của Tề Bạch Mai, biểu tình trên mặt mới dịu đi một ít. Hai nguồn tin này đều là tin tức quan trọng, giúp anh có thể tiết kiệm rất nhiều công sức điều tra. Lâm Kim Thư cũng đúng lúc mà xen vào: "Giám đốc Mặc, dù sao thì quan hệ của Tề Bạch Mai và Cẩm Sương cũng rất tốt, mẹ của cậu ấy cũng là vì mấy câu đồn đại ở trên mạng che mắt, mới có thể nói ra mấy lời không hay đó với Cẩm Sương, chuyện này cứ để cho Tề Bạch Mai về nhà đi làm công tác tư tưởng với người nhà của cậu ấy, chỉ cần mẹ cậu ấy về sau không nói mấy lời vớ vẩn như trước nữa, coi như nể tình Tề Bạch Mai đã cung cấp nhiều thông tin quan trọng như vậy rồi, anh cũng đừng làm khó nhà họ Tề nữa, bằng không, Tề Bạch Mai và Cẩm Sương... Về sau cũng không thể thoải mái chơi với nhau nữa!". Đương nhiên trong lòng Lâm Kim Thư hướng về phía Bạch Cẩm Sương. Thế nhưng, cô cũng biết Tề Bạch Mai dùng chân tình để kết bạn với Bạch Cẩm Sương, thật sự coi Bạch Cẩm Sương như bạn tốt của mình. Cô không muốn nhìn thấy Tề Bạch Mai phải thương tâm khổ sở, những câu này của cô, là đứng ở vị trí người ngoài cuộc khách quan để cầu tình, đối với cả hai bên đều là chuyện tốt. Bạch Cẩm Sương nghe thấy mấy lời này của Lâm Kim Thư, hơi mím môi, lôi kéo tay của Mặc Tu Nhân nói: "Mặc Tu Nhân, Bạch Mai là bạn em, anh cũng đừng làm xằng bậy!" Hai mắt Mặc Tu Nhân âm trầm, mở miệng nói: "Nếu em cũng đã thay cô ta cầu xin, vậy chuyện này cũng coi như dừng lại ở đây, tôi chỉ mong rằng sao này bà Tề sẽ không tiếp tục ức hiếp vợ của tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không khách khí nữa đâu!". Tề Bạch Mai cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, cảm kích thoáng nhìn về phía Lâm Kim Thư, hướng Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: "Cảm ơn giám đốc Mặc đã khoan hồng độ lượng, tôi nhất định sẽ nói chuyện thật kỹ với mẹ của tôi, để bà ấy không còn hiểu lầm Cẩm Sương, rồi nói lung tung gì nữa!". Tề Bạch Mai rất rõ, nếu không phải do mẹ cô ta gây chuyện, thì với tính cách của Mặc Tụ Nhân, nhìn quan hệ bạn bè giữa cô ta và Bạch Cẩm Sương, thì người này đối với cô ta cũng sẽ rất biết điều. Thế nhưng những lời nói mà mẹ cô ta dùng để làm tổn thương Bạch Cẩm Sương, đã trực tiếp chọc giận Mặc Tu Nhân. Dù chuyện này gây sức ép không hề nhỏ lên Tề Bạch Mai, thế nhưng, nhìn thấy Mặc Tu Nhân bảo vệ Bạch Cẩm Sương như vậy, cô ta đột nhiên cảm thấy thật hâm mộ. Lúc này, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt ôn nhuận như ngọc của Văn Thanh Tuấn, mặt cô ta đỏ cả lên, lắc lắc đầu để có thể nhanh chóng đuổi áo giác kia đi, cô ta cũng thật là chịu thua bản thân mình, tới lúc này rồi mà vẫn còn có thể suy nghĩ miên man cho được. Mặc Tụ Nhân nhìn cô ta một cái, mặt không chút thay đổi: "Cô không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ không muốn khiến cho Cẩm Sương phải khổ sở mà thôi!" Tề Bạch Mai mím môi, không nói gì nữa. Lúc này, ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, Vân Thanh Tuấn đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy có nhiều người ở trong phòng bệnh như vậy, anh có có chút ngạc nhiên: "Mấy người." Tề Bạch Mai nhìn thấy anh ta, bình tĩnh nói: "Bác sĩ Vân, hai người trên bức ảnh kia, chính là người mà hai chúng ta đã gặp ngoài cửa phòng khám, đôi nam nữ mà chúng ta gặp được hộm đó, nam là cha của Lý Ngạn Hy, nữ là người phụ nữ mà chúng ta nhìn thấy trong thang máy, là người muốn tới khoa răng hàm mặt kia!" "Bọn họ dựng lên chuyện để bôi xấu Cẩm Sương, chúng ta không thể để yên mặc cho Cẩm Sương không dưng mà bị bôi xấu như thế được, chúng ta phải tìm được bọn họ, đem những người có liên quan tới chân tướng của chuyện này điều tra rõ ràng, không thể để cho cư dân mạng tiếp tục nói xấu Cẩm Sương như vậy được, anh có thể giúp tôi xem thử hồ sơ của bọn họ, xem bọn họ đang ở đâu, rồi nói lại những tin tức quan trọng này cho giám đốc Mặc được không?" Vân Thanh Tuấn giật mình, hai mắt lóe lên, gật gật đầu: "Được, Mặc tiên sinh, anh có thể ra đây với tôi một chút được không?" Mặc Tu Nhẫn xoay người liếc nhìn Bạch Cầm Sương một cái: "Em.. Em có muốn cùng anh đi xem thử xem mọi chuyện như thế nào không?" Bạch Cẩm Sương lắc đầu, mở miệng nói: "Em không đi, anh cùng với viện trưởng Vân đi coi thử xem sao, em có mấy cậu muốn nói với Bạch Mai!" Hai mắt Mặc Tu Nhận lóe lên, nhẹ nhàng nói: "Được, sau khi kiểm tra hồ sơ xong, anh sẽ qua đây dẫn em đi ăn!". Bạch Cẩm Sương gật gật đầu, không nỡ mà buông tay Mặc Tu Nhân ra. Mặc Tụ Nhân và Vận Thanh Tuấn vừa đi, trong phòng bệnh nhanh chóng chìm vào yên lặng. Lâm Kim Thư ngồi ở một bên, coi như bản thân đang không tồn tại. Bạch Cẩm Sương nhìn về phía Tề Bạch Mai, nghĩ tới mấy chuyện lộn xộn vừa rồi, trong đầu vẫn còn có đôi chút hỗn loạn. Cô hơi suy nghĩ, rồi mới mở miệng nói: "Bạch Mai, chuyện sáng hôm nay, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ dưỡng thương cho tốt là được rồi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]