Tăng Vỹ mỉm cười: "Đúng, là tôi, sao vậy? Ngạc nhiên lắm à?"
Tề Bạch Mai chậm rãi lùi lại, thần kinh trở nên căng thẳng: "Tăng Vỹ, anh muốn làm gì, tôi khuyên anh đừng có mà làm loạn. Tuy rằng trong ngõ này không có người, nhưng đường phố hai đầu đều náo nhiệt, rất nhiều người đó!"
Tăng Vỹ nở nụ cười giễu cợt: "Cô cho rằng tôi sẽ sợ sao? Tề Bạch Mai, cô buồn cười quá đó. Nếu tôi đã dám xuất hiện trước mặt cô, thì tôi không có gì phải sợ cả!" Nói đến đây, sắc mặt của Tăng Vỹ càng trở nên khó coi: "Tề Bạch Mai, cô có biết không? Điều tôi hối hận nhất trong cuộc đời này là có liên quan đến con người hèn hạ như cô, đồ khốn. Nếu không phải tại cô thì làm sao mà mọi người lại bị Mặc Tu Nhân loại ra khỏi hội sở Quân Trúc được chứ? Nếu không phải tại vì cô thì làm sao có nhiều người bị liên lụy, vì tôi mà xúc phạm đến Mặc Tu Nhân? Bọn họ không dám khiêu khích Mặc Tu Nhân, cho nên chỉ có thể đến gây sức ép cho gia đình nhà họ Tăng, họ chỉ có thể dùng gia đình chúng tôi để trút giận. Bây giờ, gia đình chúng tôi đã hoàn toàn suy sụp rồi, Tề Bạch Mai, cô có phải lúc này đây rất đắc ý, rất hạnh phúc không!"
Tề Bạch Mai cầm chắc chiếc điện thoại trong tay, cô biết rằng chiếc điện thoại này sẽ vẫn ở chế độ gọi điện thoại. Cô có thể thấy được Tăng Vỹ đang muốn ra tay, cô sợ gã ta muốn giết mình, cô chỉ hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166067/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.