Cảnh Hạo Đông hơi chột dạ: “Tôi cũng không phải có ý này. Cậu xem quan hệ của chúng ta tốt như vậy, tôi đây không phải là có thể giúp thì liền giúp sao!”.
Mặc Tu Nhân hừ nhẹ một tiếng: “Đợi tôi theo đuổi được rồi nói!”.
Cảnh Hạo Đông lập tức nịnh nọt nhìn Mặc Tu Nhân: “Chuyện này thì tôi có thể giúp cậu. Việc cậu giúp Bạch Cẩm Sương lấy lại công bằng trên mạng ngày hôm qua làm rất tốt, rồi nhân lúc còn nóng thì mau tỏ tình đi, như thế tỷ lệ thành công càng cao hơn!”
Giọng nói Mặc Tu Nhân lành lạnh: “Ồ, cậu cũng hiểu biết nhiều đấy chứ!”.
Cảnh Hạo Đông liền bày ra bộ dạng đắc ý: “Chứ sao, cậu cũng không xem danh hiệu “đã đi qua mười ngàn bụi hoa nhưng không một lá nào dính vào người” của tôi là từ đâu ra!”.
Mặc Tu Nhân nhìn bộ dáng thiếu đòn của Cảnh Hạo Đông, dựa lên ghế làm việc, giọng nói nhẹ nhàng: “Cũng đúng, biệt hiệu hay như vậy nên để Lâm Kim Thư biết đến, về nhà tôi nhất định sẽ nói với Cẩm Sương!”
Cảnh Hạo Đông trong phút chốc liền bị dọa đến tỉnh táo, lập tức nhảy lên khỏi sofa, hai ba nước liền xông đến trước bàn làm việc của Mặc Tu Nhân, hai tay chống lên bàn, vẻ mặt tỏ vẻ tôi sai rồi: “Tu Nhân, anh, cậu là anh hai của tôi, cậu đừng có nói với Bạch Cẩm Sương, nếu không thì sẽ tăng độ khó trong việc theo đuổi vợ của anh em đấy”.
Mặc Tu Nhân lười biếng nhìn ta: “Để xem biểu hiện của cậu thế nào!”
Cảnh Hạo Đông cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166041/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.