Tại Ôn Nguyệt Các.
Sau khi các món ăn được dọn ra, Sở Tuấn Thịnh liên tục gắp các món ăn cho Bạch Cẩm Sương, khiến cô cảm thấy bản thân như đang chiếm hết tất cả món ăn trong này vậy.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang ăn uống chăm chú, Sở Tuần Thịnh không khỏi cong môi vui mừng nhìn Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nhìn lên thì thấy Sở Tuấn Thịnh đang cười một cách đầy tà mị và xấu xa, dưới ánh đèn những viên kim cương màu tím trên tai anh ta khiến cô có cảm giác anh ta càng xấu xa hơn.
Cô thấy vậy liền nhướng mày nói: "Anh không ăn đi ngồi nhìn tôi làm gì?"
Sở Tuấn Thịnh cong môi nói: "Cẩm Sương, em cảm thấy tôi đẹp trai không?” Sở Tuấn Thịnh tựa hồ có chút bất cần mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.
Trước đây, anh ta chỉ là bán tín bán nghi. Nhưng kể từ khi Bạch Cẩm Sương cứu anh ta lần trước thì toàn bộ trái tim anh ta đã hoàn toàn sụp đổ. Mặc dù bình thường anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng anh ta lại rất nghiêm túc với phần tình cảm này của mình.
Bạch Cẩm Sương hơi khó chịu khi bị Sở Tuấn Thịnh nhìn chằm chằm như vậy, cô không khỏi trừng mắt nói: "Đừng có ở trước mặt tôi bày ra vẻ khổng tước khai bình”
Sở Tuấn Thịnh cảm thấy có chút không đúng: "Cẩm Sương, em mắng tôi." Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nhìn anh ta nói: "Tôi mắng anh khi nào?" “Em nói tôi là động vật” Sở Tuấn Thịnh dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166022/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.