Sở Tuấn Thịnh càng bảo vệ chặt chẽ hơn, không thèm liếc Mặc Tu Nhân lấy một cái, nhẹ thở hắt ra một tiếng.
Bạch Cẩm Sương cúi đầu, đứng nép sau lưng Sở Tuấn Thịnh, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Cảnh tượng này lọt vào mắt của Mặc Tu Nhân bỗng chốc lại biến thành suy nghĩ Bạch Cẩm Sương đang coi Sở Tuấn Thịnh thành trốn an toàn để được bảo vệ. Sắc mặt anh trầm xuống, biểu cảm không chút vui vẻ, ngực phập phồng.
Lúc này, có người tiếp tục chen lấn về phía cửa phòng.
Người phụ trách khách sạn gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người, giọng nói không chút do dự: “Hiện tại không thể vào hiện trường, chúng tôi đã báo cho cảnh sát rồi, bên cảnh sát yêu cầu không được phá hoại hiện trường, mọi người cũng nên chấp hành đúng nghĩa vụ của công dân, không được làm mọi chuyện rối loạn thêm nữa!”.
Mọi người nghe thấy những lời này, biết cảnh sát sẽ đến trong một lúc nữa nên cũng không làm loạn lên nữa, chỉ tò mò ngó nghiêng xem xét tình hình.
Vừa rồi khi mọi người chen nhau nhốn nháo đã có người và vào Bạch Cẩm Sương.
Sở Tuấn Thịnh giơ hai tay đỡ cho cô, bao bọn cô trong lòng, giữa khoảng cách của anh và bức tường.
Động tác này thể hiện rõ sự mập mờ giữa hai người họ.
Nhưng Bạch Cẩm Sương đang rầu rĩ, cúi thấp đầu như đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra mà không hề chú ý đến động tác này của Sở Tuấn Thịnh.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy cảnh này, sự giận dữ trong tim cuối cùng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166007/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.