Hôm sau. Bạch Cấm Sương ăn xong bữa sáng thì lập tức đi làm.
Thế nhưng, khi cô vừa mới đến tủ để lấy chia khóa, Mặc Tu Nhiên liên năm chặt tay cô, nói: “Để anh đưa em đi!”
Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt: “Em có thể tự lái xe!”
Giọng nói của Mặc Tu Nhiên đầy cường thế: “Sau này mỗi khi tan làm cứ ngồi xe anh về đi!”
Bạch Cấm Sương nhíu mày: “Tại sao?”
Bây giờ cô chẳng có chút quyền tự do cá nhân nào! Mặc Tu Nhiên nhìn cô đầy ấn ý: " Chẳng vì sao cả, trừ khi em muốn lốp xe của mình mỗi ngày đều trong trạng thái bị xẹp"
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, cô khó tin trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhiên: “Lúc trước lốp xe em bồng bị xẹp là do anh làm sao?”
Mặc Tu Nhiên không có chút mất tự nhiên, bình tĩnh nói: “Anh chỉ muốn nói cho em biết rằng việc anh muốn làm thì dù dùng biện pháp gì cũng không thể ngăn cản được!”
Bạch Cấm Sương sửng sốt, trong lòng rối rắm, mày nhíu chặt.
Mặc Tu Nhiên vươn tay xoa đầu Bạch Cẩm Sương: “Thế nên đừng làm trái lời anh, hiểu sao?”
Bạch Cẩm Sương tức đến sôi máu, anh ta nghĩ rẵng mình là hoàng đế sao, còn đừng làm trái lời anh ta! Bạch Cẩm Sương nổi giận đùng đùng nói: “Không hiểu! Em cũng không muốn hiểu!”
Mặc Tu Nhiên không ngờ đến phản ứng của cô sẽ như thế, khuôn mặt anh đầy vẻ lạnh lùng: “Bạch Cẩm Sương, tối hôm qua em đã nói dù tôi yêu cầu bất cứ chuyện gì thì em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165968/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.