Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện, mặc dù được xem là một nhân vật công chúng nhưng Doãn Nhược Liên lại sẽ không mảy may để ý đến hình tượng, ngang nhiên đánh người, cô không thể nào có thời gian để phản ứng. Một cái tát tai giáng xuống.
Ngay tức khắc, khắp cả cái studio đều trở nên im phăng phắc.
Vân Yến là người đầu tiên nổi nóng, cô ấy xông tới: "Sao cô có thể đánh người khác tùy tiện như vậy hả?”
Doãn Nhược Liên tỏ vẻ ghét bỏ: "Tại sao lại không thể đánh, tôi phải khiến cho cô ta nhớ lâu một chút! Đã đê tiện thì phải trả giá đắt!"
Vân Yến tức giận đến mức hai mắt đều đỏ lên.
Bạch Cẩm Sương một tay bụm mặt, một tay khác kéo Vân Yến ra phía sau, giọng điệu cực kỳ lãnh đạm: “Đừng có nóng giận, không y nghĩa gì đâu!"
Cô nói xong, đột nhiên thả cái tay đang bụm mặt xuống. Giữa lúc không khí căng thẳng điện giật tóe lửa, bỗng nhiên cô bước về phía trước, tốc độ nhanh như tia chớp.
"Chát chát chát!" Ba tiếng tát tai vang lên rõ mồn một, trong nháy mắt trên hai gò má của Doãn Nhược Liên hiện thêm hai cái dấu bản tay.
Hơn nữa, má trái với má phải còn không được cân đối. Studio thoáng chốc trở nên cực kỳ yên lặng, tựa như có thể nghe được cả tiếng vang của một cây kim rơi xuống mặt đất gây ra. Mọi người quả thật là khiếp sợ đến mức cằm đều sắp rớt xuống tới nơi.
Mặc dù rất nhiều người cảm thấy Doãn Nhược Liên vênh váo hống hách, thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165944/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.