Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương có hơi lờ mờ, chẳng lẽ không phải sao? Từ trước đến nay không có ai có thể làm cho Mặc Tu Nhân giận đến như vậy, anh hận không thể bóp chết Bạch Cẩm Sương người phụ nữ này.
Mắt của anh đỏ lên, vẻ mặt tức giận lại kiềm chế: "Bạch Cẩm Sương, anh không phải cái gì cũng đều biết, đối phương lúc đó còn đang cầm dao, em mẹ nó không sợ chết sao? Nếu như anh ta làm em bị thương thì phải làm sao?"
"Bạch Cẩm Sương, tối nay anh không ở đó, anh mẹ nó cũng không có siêu năng lực, có thể trực tiếp xông đến hiện trường, giống như lần trước vậy, lại đi giúp em đỡ một sao, đầu óc em rốt cuộc có tỉnh táo hay không?"
một câu cuối cùng, Mặc Tu Nhân tựa như phẫn nộ mà gào ra.
Tiểu Bạch làm ổ ở trên ghế sofa bên cạnh, nhất thời bị dọa đến lao vào trong góc, tìm kiếm góc an toàn.
Bạch Cẩm Sương lại ngớ ra rồi, lúc này não của cô đã rõ ràng trước nay chưa từng có, tựa như trong chốc lát đã hiểu được ÿ của Mặc Tu Nhân rồi.
Anh lo lắng cho mình, sợ mình bị thương, Anh nổi giận là đúng, chính mình dũng cảm quên mình đi cứu người khác, không kịp nghĩ cho sự an toàn của bản thân, Cô trừng lớn mắt nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt có hơi chịu thiệt: "Mặc... Mặc Tu Nhân, em... xin lỗi!"
Mặc Tu Nhân sâu sắc nhìn chằm chằm cô một lát, lạnh giọng hừ một tiếng, tức giận xoay người lên lầu.
Bạch Cẩm Sương nhìn bóng lưng lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165926/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.