Nghe được giọng nói này, thân thể Bạch Cẩm Sương trở nên cứng ngắc.
Lúc ở sân bay, cô đã gặp Tần Vô Đoan, nhưng anh ấy không nhìn thấy mình.
Bạch Cẩm Sương mím chặt môi.
Cô đúng là không nghĩ tới, hai năm sau gặp lại lại là trong tình cảnh này, cô bị người khác nhục mạ đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương cúi đầu không nhìn anh ta nhưng ánh mắt Tần Vô Đoan vẫn cố chấp không chịu dời đi chỗ khác.
Lúc nãy, anh ta chỉ nghe được câu cuối cùng của Lăng Như Yến, nhưng chỉ cần như vậy, anh ta cũng có thể đoán được mấy câu nói trước đó của Lăng Như Yến cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.
Không ngờ cô lại đứng yên chịu trận để cho loại người như cô ta chế giễu mình.
Tần Vô Đoan thấy cô bé mình bảo vệ bao lâu nay lại bị người khác chế nhạo.
Trong lòng đầy tức giận xen lẫn đau khổ.
Lâm Kim Thư nhìn chằm chằm anh ta với vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt cô ấy tràn đầy tức giận, như thể đang minh oan thay cho Bạch Cẩm Sương.
Tần Vô Đoan bất đắc dĩ, thản nhiên nhìn về phía quầy lễ tân, giọng điệu không cho phép xen vào: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Lễ tân này là một người tỉnh ý, biết rõ Tần Vô Đoan là người thừa kế tương lai của khách sạn, cô ấy nhất định không được sơ suất.
May mản thay, cô ấy có trí nhớ tốt, vì vậy cô ấy đã kế rõ đầu đuôi ngọn ngành cuộc trò chuyện lúc nãy giữa Bạch Cẩm Sương và Lăng Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165912/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.