Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương đột nhiên trở nên vô cùng khó coi: "Anh không cần phải làm thế!"
"Vậy em sẽ đến buổi gặp mặt của cựu sinh viên chứ?"
Tần Vô Đoan vẫn giọng điệu ôn nhu không vui không giận đó.
Bạch Cẩm Sương bất lực nhắm mắt lại: "Được, em sẽ tới!"
Anh ấy không ép buộc bản thân cô, chỉ yêu câu mọi người phải thuận theo ý cô, nhưng như vậy thì Bạch Cẩm Sương càng không thể chấp nhận được, cô chỉ có thể đồng ý tham gia bữa tiệc họp mặt của các cựu sinh viên.
Anh ấy rất hiếu cô và biết rằng cô sẽ không bao giờ đồng ý để mọi người bị ảnh hưởng vì bản thân mình.
Giọng nói của Tần Vô Đoan cuối cùng mang theo một chút ý cười: "Anh biết em sẽ không từ chối anh mà, Cẩm Sương, anh thực sự rất muốn gặp em!"
Bạch Cẩm Sương không biết trả lời anh ấy như thế nào, giọng nói cứng ngắc: "Đàn anh, em muốn đi ngủ, hẹn gặp lại anh tại bữa tiệc cựu sinh viên!"
Tần Vô Đoan bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại, ngước mắt lên liếc nhìn cô, vẻ mặt không rõ vui buồn: "Ai vậy?"
Bạch Cẩm Sương ngồi đối diện với anh như một học sinh tiểu học, thành thật trả lời: "Đàn anh!"
Ánh mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống: "Gọi điện thoại đến làm gì?"
Đột nhiên Bạch Cẩm Sương không thể chấp nhận cách nói chuyện này của anh, đây giống như đang tra khảo tù nhân, cô cau mày nói: "Anh ấy hỏi tôi có tham gia một bữa tiệc của cựu sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165905/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.