Trong bóng tối, Mạc Tu Nhân lao tới, ngã lên người Bạch Cẩm Sương, cả hai cùng nhau đập vào bức tường phía sau, Bạch Cẩm Sương nghe rõ tiếng rên đau đớn của Mạc Tu Nhân.
Anh dùng thân thể chặn Bạch Cẩm Sương lại, mùi bạc hà nhàn nhạt ngập tràn trong hơi thở của Bạch Cẩm Sương, nước mắt Bạch Cẩm Sương đột ngột trào ra.
Bạch Cẩm Sương lo lắng, cô hoảng loạn đến cực điểm, cô chưa từng biết giọng nói của mình lại có thế hoảng sợ như thế này: "Mạc Tu Nhân, anh không sao, anh sao rồi?"
Cô không rõ độ sâu nhát dao vừa rồi của Sở Tĩnh Dao ra sao, nước mắt cô rơi lã chã, không thể nào kiểm soát được.
Sở Tĩnh Dao hoàn toàn không ngờ đến kết quả này, con dao găm trên tay cô ta đột nhiên rơi xuống đất.
Giọng nói cô ta trở nên kinh ngạc: "Tu Nhân!"
Cô ta hoảng sợ lùi lại một bước, giọng nói như đang khóc, dáng vẻ vừa bối rối vừa hoảng loạn: "Không phải...
Không phải em! Em không cố ý! Tại sao anh lại đỡ giúp cô tat"
Cô ta thật sự không biết tại sao lại như thế này, rõ ràng cô ta rất thích Mạc Tu Nhân.
Nhưng, vừa rồi, cô ta đã thực sự đã làm anh bị thương.
Mạc Tu Nhân chịu đựng nỗi đau, chuẩn bị đàm phán điều kiện với Hải Long Bình.
So với Sở Tĩnh Dao có thể thấy anh ta tỉnh táo hơn nhiều, lần này Hải Long Bình muốn trói hết bọn họ ở đây.
Nhưng có tiền sẽ xua đuổi được ma quỷ.
Anh tin rằng chỉ cần anh trả đủ tiền và hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165902/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.