Bạch Cẩm Sương có một loại cảm giác, rằng chỉ cần cô nói đồng tình, Mặc Tu Nhân sẽ lập tức lao đến, trực tiếp véo chết cô. Cô vội vàng lắc đầu, biểu tình có chút hoảng hốt: "Không có, đúng là trước kia tôi có thông cảm với cô ấy, nhưng đó là bởi vì tôi không ngờ được rằng cô ấy lại vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà dồn người khác vào chỗ chết, biết được cô ấy có ác ý với tôi lớn đến thế, tôi chỉ hối hận vì đã từng cảm thông cho một người như vậy”
Trong mắt Mặc Tu Nhân chợt lóe lên tia sáng, anh nói: "Cô còn chưa tính là ngu ngốc!”
Bạch Cẩm Sương cau mày nhìn chằm chằm Mộ Tu Nhân: "Vậy tại sao anh lại muốn làm như vậy? Người bọn họ muốn đối phó là tôi, không liên quan tới anh mà”
Sắc mặt của Mộ Tu Nhân lập tức có chút khó coi: "Bạch Cẩm Sương, có phải cô đã quên thân phận hiện tại của mình rồi không?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: "Cho nên nói, anh làm tất cả những chuyện này, đều là vì tôi sao?” Lúc này trong lòng Bạch Cẩm Sương cực kỳ phức tạp, không thể nói được thành lời.
Mộ Tu Nhân vẫn luôn khẩu thị tâm phi, cứng miệng nói: "Cô nghĩ nhiều rồi, cô còn ở trong số hộ khẩu của tôi một ngày, tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai ức hiếp, bắt nạt cô, cô bây giờ...là người của tôi!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương có chút thay đổi, cô nhìn Mộ Tu Nhân: "Mặc dù biết là họ tự làm tự chịu, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy..." Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165868/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.