Vân Thành Nam nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân, đáy mắt nổi lên địch ý rõ ràng.
Bạch Cẩm Sương không biết làm thế nào, Vân Thành Nam lại cố tỏ ra là mình đang lo lắng cho cô.
Cô rất sợ Vân Thành Nam ở trước mặt Mặc Tu Nhân nói cái gì không nên nói, cô vội vàng giải thích: "Viện trưởng Vân! Anh Mặc biết chuyện tôi bị tai nạn xe nên mới cố ý đến thăm tôi một chút”
Vừa nói xong cô lại quay sang giải thích với Mặc Tu Nhân: "Viện Trưởng Vân biết tôi bị tai nạn nên mới đặc cách để tôi đi cửa sau, còn muốn cho tôi làm kiểm tra tổng quát" Sau khi nghe cô giải thích, mặt anh không cảm xúc gì, trong giọng nói lại không mặn không nhạt: "Vậy thì phải cảm ơn viện trưởng Vân rồi!"
Từ trước tới giờ Vân Thành Nam luôn bày ra bộ dạng tao nhã lịch sự, bây giờ lại trở nên có chút âm trầm: "Chuyện tai nạn của Cấm Sương có liên quan tới Bạch Linh Lan!"
Mặc Tu Nhân hình như cũng nhận ra được chuyện gì, anh đi về trước một bước, theo bản năng che chở phía trước Bạch Cẩm Sương: "Vậy sao? Nếu vậy chuyện này cũng không có liên quan gì đến viện trưởng Vân mài Anh chỉ cần có trách nhiệm cứu sống người bị thương là được!"
Sắc mặt Vân Thành Nam có chút khó coi: "Mặc Tu Nhân, cho dù tôi có ba đầu sáu tay cũng không thế cùng lúc ngăn hết người này tới người khác liên tục gây rối, rồi để gây ra những thương tích kia!" Mặc Tu Nhân nhíu mày, vẻ mặt anh lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165866/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.