Sắc mặt của Mặc Tu Nhân khó coi đến cực điểm, anh lùi lại hai bước. Nói xong, y tá rời đi nhanh chóng. Mặc Tu Nhân đứng không vững, anh dựa vào tường, và trực tiếp ngã ngồi xuống bên cạnh ghế dài.
Anh nhìn Triệu Văn Vương với vẻ chết lặng: "Y tá vừa nói gì? Hai chân của Bạch Cẩm Sương bị tàn phế? Sao có thế được? Chắc chắn y ta lừa tôi!"
Mặc Tu Nhân không thể nào tưởng tượng được, một người kiêu ngạo như Bạc Cẩm Sương, nếu cô ấy bị tàn phế thì cô ấy sẽ như thế nào! Vẻ mặt của Triệu Văn Viêm khó chịu vô cùng, cũng không biết phải an ủi Mặc Tu Nhân như thế nào: "Tổng giám đốc Mặc, anh chú ý sức khỏe! Cô Bạch là người tốt chắc chắn sẽ được ông Trời phù hộ"
Mặc Tu Nhân cười trào phúng: "Người tốt sẽ được ông Trời phù hộ... "
Chuyện có xác suất nhỏ như vậy, có thể rơi trúng người cô ấy?" Đột nhiên Mặc Tu Nhân cảm thấy, không biết đây có phải là quả báo hay không, nếu anh không tính toán, thì có lẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.
Triệu Văn Vương nhìn Mặc Tu Nhân với vẻ mặt bất lực: "Tổng giám đốc Mặc, anh đừng tự trách mình, đây là chuyện ngoài ý muốn!"
Mặc Tu Nhân vung tay lên: “Cậu đừng nói gì nữa, tôi muốn được yên tĩnh!" Anh lấy tay che mặt, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, không dám nhìn cửa phòng mổ.
Ngay lúc này, anh đã sớm quên, khi anh ở Quân Mạch, anh quyết định trả lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165863/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.