Vân Thành Nam kinh ngạc: "Vết thương của cô sao lại liên quan đến chuyện này?"
Bạch Cẩm Sương bất lực thở dài: "Anh cũng biết đó, nhà họ Bạch trừ tôi ra, không ai có liên hệ gì đến Trang sức đá quý Hoàng Thùy hết, mà Bạch Linh Lan muốn gả cho Cận Thần Huy nên chỉ có thể tìm cách từ tôi.Cha tôi trước đây đã lợi dụng mẹ tôi để uy hiếp tôi đi nhờ vả Mặc Tu Nhân để Bạch Linh Lan được vào làm ở trang sức đá quý Hoàng Thùy!"
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút mệt mỏi: "Tôi thực sự không có cách nào hết. Chắc là do nhà họ Cận do dự không muốn làm thông gia với nhà đó. Cha tôi cứ giục tôi nhanh nhờ Mặc Tu Nhân giúp đỡ. Ông ấy gấp gáp quá. Hơn nữa với tính cách của Mặc Tu Nhân, sao có thể tùy tiện cho phép những người có phẩm chất không tốt như Bạch Linh Lan vào công ty được? Tôi đoán chắc nhờ anh ấy cũng không được, tôi thực sự không còn cách nào khác, nên đành phải lên một kế hoạch trở về biệt thự nhà họ Bạch để ăn cắp đồ!" Vân Thành Nam nhíu mày, nghiêm khắc nói: "Cho nên, vết thương này của cô là do lúc cô trở lại nhà họ Bạch lấy đồ sao?" Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Lúc tay tôi lấy được đồ thì cha tôi đã về. Lúc đó tôi có dẫn Lâm Kim Thư đi theo nữa.
Tôi không muốn cha nhìn thấy cô ấy rồi lại liên lụy tới cô ấy nữa.
Cả hai chúng tôi từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống, lúc tôi ngã người được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165843/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.