"Ông là đồ bỉ ổi! Bạch Cẩm Sương hận không thể xé Bạch Cao Minh thành nhiều mảnh. Cô thực sự không hiểu tại sao người nuôi lớn cô lại trở nên kinh tởm như vậy.
Nghe nói con gái là người tình nhỏ của bố ở kiếp trước, cô và Bạch Cao Minh kiếp trước hẳn là kẻ thù của nhau! Nếu không, cô thực sự không hiểu tại sao ông ta lại có thể đối xử với cô như vậy! Bạch Cao Minh thờ ơ nói: "Bỉ ổi hay không không quan trọng chỉ cần có thể đạt được mục đích là được, Cẩm Sương, sự kiên nhân của bố có hạn!" Bạch Cẩm Sương vừa tức giận vừa đau lòng, Lâm Kim Thư có thể thấy đôi mắt của cô đã đỏ hoe.
Trong lòng ngập tràn tức giận không kìm chế được, giọng điệu lạnh lùng tàn nhẫn: "Ông Bạch, ông có còn là người không? Cẩm Sương là con gái ông!"
Bạch Cao Minh cau mày: "Cô là cái thá gì?" Lâm Kim Thư rất tức giận: "Tôi là ai hả, không phải ông luôn miệng nói muốn kiện tôi sao? Vậy mà vẫn không biết tôi là ai hả, tôi nói cho ông biết, ông đừng có quá đáng, thỏ con còn biết căn người, chỉ là một phong thư thôi mà, ông thật sự cho rằng mình đã nắm được thóp của Cẩm Sương rồi sao?" "Còn muốn tống tôi vào tù! Hiện tại ông có bản lĩnh thì đem video giám sát đó đi kiện tôi đi.
Nếu hôm nay ông không tổng tôi vào tù thì du này tôi nhất định sẽ giết ông” Giọng Lâm Kim Thư đanh thép và hờ hững khiển Bạch Cao Minh lạnh gáy.
Ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165840/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.