Ánh mắt Bạch Cẩm Sương trở nên sắc bén, cô như thể muốn nhìn thấu Phùng Hoàng Hân.
Chuyện bản thiết kế bị thay đổi, ngoại trừ cô và Lâm Thanh Tuấn ra không ai trong bộ phận thiết kế biết cả, đến bây giờ còn chưa tìm ra được người giật dây phía sau! Phùng Hoàng Hân một mực chắc chắn cho rằng cô không lấy được giải thưởng, xem ra chuyện này không thể không liên quan tới cô ta. Phùng Hoàng Hân thấy Bạch Cẩm Sương nhìn thẳng thừng nên không khỏi có chút trốn tránh.
Cô ta có chút chột dạ sắc mặt hơi thay đổi: "Tôi... Làm sao tôi biết cô có thể nhận được giải thưởng không? Tôi chỉ cảm thấy rằng với năng lực đấy của cô thì không thể nào giành được giải thưởng!" Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương không chút cảm xúc, nhìn chằm chằm Phùng Hoàng Hân mà không nói lời nào Phùng Hoàng Hân có chút nóng nảy, cô ta hất cánh tay Bạch Cẩm Sương ra: "Cô nhìn tôi chằm chằm như thế làm gì! Cô có lấy được giải hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi cải" Bạch Cẩm Sương không biểu lộ cảm xúc gì, bình thản nói: "Phùng Hoàng Hân, cô chột dạ rồi!" Ngay lập tức, Phùng Hoàng Hân liên xù lông, tức giận nói: "Bạch Cẩm Sương, đừng có cố tình tìm chuyện rồi ăn nói linh tinh.
Chẳng qua tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu thôi, cô đừng có ngậm máu phun người!” Giọng điệu Bạch Cẩm Sương bình tĩnh lạ thường: "Tại sao tôi lại ngậm máu phun người chứ? Phùng Hoàng Hân, trừ phi cô làm ra chuyện trái với lương tâm, nếu không tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165832/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.