Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm mọi thứ vì tiền Bạch Linh Lan bị anh ta làm cho nghẹn họng không biết nói gì: “Dù sao tôi không đi, muốn ký giấy thỏa thuận ly hôn thì tới phòng bệnh!”
Trịnh Hoài Thanh nghĩ tới lời Mặc Tu Nhân nói, đôi mắt lóe sáng, lạnh lùng nói: “Số phòng bệnh!”
Bạch Linh Lan nói số phòng bệnh, sau đó cúp điện thoại.
Trịnh Hoài Thanh bẻ cố áo có cúc áo thứ hai, đây là thiết bị kiểu mới Mặc Tu Nhân đặc biệt chuẩn bị cho anh ta, không thế không công mà lui.
Nhìn tòa nhà bệnh viện, anh ta cười giễu cợt, không nghĩ tới anh ta đường đường là tổng giám đốc, lại lưu lạc tới nông nỗi làm gián điệp.
Bỗng nhiên anh ta có chút hối hận, sao anh ta và Bạch Cẩm Sương lại đi tới bước này.
Lúc trước chỉ vì Bạch Cẩm Sương từ chối mình, anh ta lập tức lên giường với Bạch Linh Lan.
Nhưng cho dù thế nào anh ta cũng không nghĩ tới, bây giờ lại thêm mình vào! Trịnh Hoài Thanh đi lên lầu xong, có hai vệ sĩ ở cửa không chỉ lục soát người, còn cầm di động của anh ta.
Lúc anh ta tiến vào phòng bệnh, Bạch Linh Lan đang ăn táo.
Trịnh Hoài Thanh đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho Bạch Linh Lan, Bạch Linh Lan lật xem hai lần, bắt đầu nhíu mày: “Không chia cho tôi thứ gì sao?”
Vẻ mặt Trịnh Hoài Thanh âm trầm: “Cô muốn gi”
Bạch Linh Lan không chút do dự nói: “Tiền!”
Trịnh Hoài Thanh nhìn cô ta đầy châm chọc, cười mỉa một tiếng: “Cô đúng là con người làm mọi thứ vì tiên!”
Sắc mặt Bạch Linh Lan thay đổi: “Ban đầu khi ở trên giường anh không nói như vậy!”
Trịnh Hoài Thanh nhếch miệng cười trào phúng: “Cô không biết, lời nói của đàn ông trên giường không thể tin sao?”
Bạch Linh Lan nghiêm mặt: “Những thứ này tôi mặc kệ, bây giờ tôi là vợ chông với anh, tôi muốn chia đều tài sản của anh, thực sự không được thì ra tòa, tôi không tin không lấy được một đồng nào! Anh đừng mơ đá văng tôi đi!”
Trịnh Hoài Thanh nhìn gương mặt thanh thuần của Bạch Linh Lan, lúc này cô ta lộ ra vẻ mặt lòng tham không đáy.
Giọng điệu của anh ta hơi cứng ngắc: “Thực sự nên cho cư dân mạng xem bộ mặt ghê tởm này của cô, cô muốn ly hôn thì ra tòa đi, dù sao hiện giờ trang sức đá quý Hải Thiên đang mắc nợ, dính tới tòa án, nếu cô muốn, tôi có thể chia cho cô một nửa!”
Bạch Linh Lan cứng đờ, sắc mặt thay đổi: “Tôi ký!”
Trịnh Hoài Thanh thấy sắc mặt cô ta thay đổi rất nhanh, ghê tởm muốn nôn.
Bồng nhiên anh ta cảm thấy mình không chỉ thua Mặc Tu Nhân trên năng lực kinh doanh, ở phương diện nhìn người cũng bị quăng xa một con phố.
Sao lúc trước mắt anh ta bị phần che mắt, ở bên cạnh người như Bạch Linh Lan!

- -----------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.