2 năm sau.
2 năm anh vẫn cô đơn một mình cô gằng đợi điều gì đó. Anh chú tâm và công việc nhièu hơn, lạnh lùng với nữ nhân hơn như là ko chạm vào dù chỉ là cáu ôm xã giao. Sau giờ làm anh thường đến nơi mà anh và cô hẹn thề là đồi vườn cây Phong, loài cây cô thích. Anh vẫn vậy, đợi cô ước ao có lại được thứ tình cảm mà anh đã vượt mất.
Hôm nay, anh cảm thấy nhớ gì đó đến khó chịu muốn giải tỏa nên anh đến đồi vườn cây phong. Dừng xe lại bước ra ngước lên trên đồi kia, dưới góc cây phong trung tâm lớn nhất có bóng dáng người con gái cùng với một đứa bé trai khoảng 5t đang chạy lon ton. Tim anh như vỡ tan, nước mắt ko tự chủ lăn dài.
:Là em, Di Di!!" Anh nói trong nghẹn ngào hạnh phúc. Anh vội chạy lên.
Cô quay về với anh thật rồi. Cô biết mọi nỗi lực cô gắng trông chờ cô mà.
"DI DI!!" Anh ôm chặt lấy cô như anh buông ra cô sẽ biến mất "Em trở về về rồi, anh vui lắm"
"Này, anh gì ơi buông tôi ra được ko, anh lầm người rồi" cô cố giải thích.
"Anh xin lỗi, đường giận anh nữa nhé" anh vẫn cô chấp.
"TÔI NÓI ANH LỘN NGƯỜI RỒI" cô ko cò kiên nhẫn nữa vì anh cứ ôm như vậy ở đây có con cô đang có mặt.
"Tôi cũng tên Di Di đó, nhưng tôi ko quen anh" cô nói rồi bế Tiểu Hoàng lên.
"Mẹ, sao chú lại ôm mẹ vậy" cậu bé ngây thơ hỏi.
"Tiểu Hoàng, ngoan anh ta chỉ lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-anh-xin-loi/1327440/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.