Lòng anh đau nhói ko biết giờ cô ra sao. Bao nhiêu ký ức của anh và cô ùa từ ngày cô lo cho anh, đợi anh đến khuya. Mỗi sáng cô luôn cùng ăn sáng với anh. Từng nụ cười cô dành tặng anh, anh lại đáp trả cô bằng cách làm cô rơi lệ. Niềm tin cô luôn đặt nơi anh, niềm tin của anh lại ko đặt cho cô. Cô yêu anh đến thế anh lại đùa giỡn trái tim cô như vậy. Anh lại lấy đi tuổi thanh xuân của cô nhưng ko chọn đi cùng cô đến trọn đời anh lại bỏ cô lại con đường một mình cô đơn anh thì đi cùng người khác một con đường mới anh có thể quay lại con đường có cô và đi cùng cô 1lần nữa hay đã quá muộn cho việc sửa sai.
Anh như người mất hồn quay về nhà. Anh lên thẳng lên phòng. Anh đi đến phòng cô ở hồi trước giờ đây trống rỗng. (vì ả nói ko muốn ở phòng của cô nên ms dọn phòng khác cho ả)
Anh ngồi lên chiếc giường ngày xưa anh cùng cô nằm cạnh.Giọt nước mắt nóng ấm lăng dài.
*Di Di! em...anh xin lỗi...*
Anh liền nghĩ ra chắc chắn cậu sẽ biết chỗ của cô đang ở.
"Alo" cậu
"Thiên! anh có chuyện muốn nói. Em đang ở đâu"
"Em đang ở bệnh viện hay..."
"Anh sẽ đến đó"
Anh vội vàng đi nhanh ra xe đến bệnh viện.
Chỗ Cậu
"Có chuyện gì vậy?" nhỏ đang lau mặt cho cô.
"Tuấn Anh! ko biết anh ấy có chuyện gì mà vội vã muốn gặp anh" cậu ko hiểu
"Uk! thôi kệ anh ta đi. Anh ra cử mà đón anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-anh-xin-loi/1327433/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.