Vì suy nghĩ chuyện hôm qua của cô và Lăng Vũ mãi mà cô phải mất ngủ cả đêm, cô đã nghĩ kĩ rồi cô và anh không thể nào quay về như trước đây được nữa rồi. Cô thật sự rất khó xử khi gặp lại anh dù gì cũng quen biết một thời gian giờ nhìn mặt nhau hay nói chuyện cũng thấy hơi ngượng...
Tới đâu thì tới giờ cô phải ngủ, ngủ để quên mọi thứ và thanh tịnh đầu óc, dù sau cả đêm hôm qua cô phải suy nghĩ rất nhiều rồi giờ không còn tâm trí đâu mà nghĩ tiếp.
…
Giang Lam thì sáng nay rất háo hức, nhờ cơn mưa trong lúc ăn hôm qua mà cô đã "tức cảnh sinh tình" tạo ra chủ đề để viết ca khúc mới. Sáng ra cô đã tranh thủ mọi thứ rồi đi đến nhà Tử Du, mong cô bạn của mình hát cho mình nghe và sửa nhạc lại cho cô, cũng mai là đã 9 giờ sáng nếu không mọi người đã bị cô làm cho mất ngủ rồi. Cô bấm chuông cửa một lúc thì có người mở cửa cho cô vào nhà. Vừa vào nhà cô đã thấy Thiên Hạo ngồi ngay phòng khách xem tài liệu, thấy vậy cô lịch sự chào hỏi.
- Chào buổi sáng, chủ tịch Lý.
- Chào buổi sáng Giang tiểu thư.
- À tôi tới tìm Tử Du, anh có biết cô ấy đâu rồi không? tôi muốn tìm cô ấy có chút việc.
- Cô ấy hình như còn ngủ, cô tìm thử xem, đi thẳng lên lầu phòng thứ 2.
- Cám ơn.
Nói rồi cô đi nhanh lên tầng, đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-anh-thuong-em-roi/3591963/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.