Buổi sáng sau khi nói chuyện với bạn của ông chồng hờ xong cô lại ngồi nhâm nhi bánh và uống chút trà. Vì hôm nay là chủ nhật nên cô không có lịch trình cụ thể nào trong ngày, đơn giản hôm nay chính là ngày nghỉ của cô. Anh cũng không đi làm nên hai người ở phòng khách người đọc báo uống cafe, người ăn bánh uống trà vô cùng thảnh thơi, nhàn rỗi. Ngồi đến chán chê cô hỏi anh cho mượn sách để đọc, anh cũng không nói gì mà dẫn cô vào phòng làm việc của anh,... cô ngạc nhiên vì ở phòng này có rất nhiều loại sách, còn có cả nhiều loại sách quý hiếm lâu đời trên thế giới nữa. Anh thấy cô mãi ngắm sách nên mở miệng nói:
- Chiếc bàn này cho cô, khi nào muốn học bài hay làm việc thì có thể ngồi ở đây.
Cô mở to mắt nhìn anh rồi ngạc nhiên hỏi...
- Ủa, anh không sợ tôi vào đây trộm cắp gì đó của anh sau??
- Cô có gan đó à?
Cô nghe anh nói mà ngơ ngác, ủa nghề nghiệp của mình để trưng hả ta...anh ta không hề đề phòng mình luôn à. Cái con người tự kêu này dám lơ là xem thường cô á, nghĩ nhiêu đó thôi làm cô tức tối cố cãi lại.
- Tại anh không biết đó thôi chứ gan tôi lớn lắm đó. Anh đừng có mà xem thường tôi.
- Vậy thì cô cứ lấy thoải mái.... mất đi vài thứ đó tôi cũng không thể nghèo đi được.
Cô nghe anh nói mà khóe miệng giật giật, là anh ta không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-anh-thuong-em-roi/3591958/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.